Mưa tới vội vã, thực khách nhanh chóng ăn xong bánh trôi, giúp bà chủ Tống dọn dẹp quán. Gió thổi mưa tạt vào tấm bạt, mọi người đều ướt đẫm.
“Mưa to quá.” Một thẩm thẩm có khuôn mặt hiền lành run rẩy vì mưa lạnh: “Sao mưa này còn nhiều hơn mưa mùa hè?”
“Mọi người mau về nhà nấu nước gừng uống nhé, đừng để bị cảm lạnh.”
Cửu Hồi phát mấy cái dù, nàng và Chỉ Du chen chúc dưới một cây dù đi ra khỏi thành.
“Mưa to quá, che dù cũng vô ích.” Cửu Hồi cúi đầu nhìn chiếc váy ướt sũng, kéo váy lắc lắc, nghiêng đầu thấy Chỉ Du che dù cho mình, cả người bị ướt nhẹp, nàng lau nước mưa trên mặt: “Tìm chỗ tránh mưa trước đi.”
Đúng lúc này, một người chủ quán nhận ra Cửu Hồi và Chỉ Du, kêu hai người vào trong quán tránh mưa.
“Vừa mới nói là đã mưa rồi.” Chủ quán là một nữ tử trung niên vui vẻ, bà đưa khăn khô cho hai người: “Thời tiết lạnh quá, mắc mưa dễ bị bệnh lắm.”
“Cảm ơn bà chủ.” Cửu Hồi lau nước mưa trên người, cảm tạ bà chủ quán.
“Đáng tiếc ngày thường ta không ở trong quán nên không có quần áo để thay.” Bà chủ di chuyển một cái chậu nướng tới, bỏ thêm một ít than củi vào, chà ngón tay đỏ bừng vì lạnh: “Không hiểu sao hai năm nay lại như thế này, nếu không hạn hán nghiêm trọng thì tuyết quá nhiều, vừa mới đón năm mới đã bắt đầu mưa to.”
Gió to thổi tấm bảng kêu răng rắc, không có người đi lại trên đường, thỉnh thoảng có người đi ngang qua, che đầu chạy, nước bắn tung tóe trên mặt đất.
“Bà chủ, canh gừng đây.” Người hầu bàn trong quán bưng canh gừng nóng hổi lên, một nồi đầy tràn, bà chủ múc hai chén đưa cho Cửu Hồi và Chỉ Du.
Cửu Hồi uống canh gừng vừa nóng vừa cay, hương vị kỳ quái khiến nàng nhăn mũi. Yêu sẽ không bị cảm vì mắc mưa, nhưng không thể phụ lòng bà chủ quán, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, uống một hơi canh gừng.
Sau khi nàng đau khổ uống hết canh gừng, Chỉ Du đưa kẹo cho nàng, nàng vội vàng cúi đầu cắn.
“Mối quan hệ giữa hai vị thật tốt.” Bà chủ quán khẽ cười, “Lang quân là một người tri kỷ.”
“Hả? Đúng vậy!” Cửu Hồi ngậm kẹo trong miệng, nghe thấy bà chủ quán khen Chỉ Du, gật đầu nói: “Hắn không những tri kỷ, mà còn tốt bụng và có năng lực.”
Bà chủ thấy tai Chỉ Du đỏ bừng, không nhịn được cười, gật đầu nói: “Cửu Hồi cô nương nói đúng.”
Người hầu bàn bưng đậu phộng, hạt óc chó và long nhãn tới, bà chủ và Cửu Hồi ngồi quanh chậu nướng, ăn vặt và trò chuyện về những chuyện thú vị gần đây ở Đào Lâm thành.
Một nam nhân nào đó của gia đình ở phía đông không giữ đạo đức của một phu quân, bị phủ thành chủ kết án hòa li. Cô nương ở nhà phía tây nhìn thấy một nam nhân tuấn tú bị thương nặng ở đầu ngõ, nam nhân tuấn tú cầu xin cô nương cứu hắn và giữ im lặng. Cô nương lập tức báo cho phủ thành chủ biết, không ngờ nam nhân bị thương này là thủ lĩnh thứ hai của băng cướp lẩn trốn ở thành trì lân cận.
“Cô nương ở nhà phía tây có công báo cáo, được tiền thưởng nhiều lắm.” Nhắc tới chuyện này, trong giọng nói của bà chủ có chút hâm mộ, sao bà không gặp được chuyện tốt như thế này nhỉ.
“Người bị thương cầu xin đừng tiết lộ cho ai biết, cho dù đẹp như thiên thần cũng phải báo cáo với phủ thành chủ.” Cửu Hồi gật đầu: “Nếu không có vấn đề gì về thân phận, đó là cứu một mạng người. Nếu có vấn đề, đó là giúp dân loại bỏ tổn hại.”
“Hơn nữa còn có nhiều tiền thưởng.” Bà chủ thở dài: “Một nam nhân không rõ lai lịch thì làm sao khiến người ta thích hơn tiền thưởng mà phủ thành chủ cho.”
Khoảng một canh giờ sau, mưa nhỏ dần, Cửu Hồi và Chỉ Du đứng dậy cáo từ bà chủ quán.
Bà chủ không giữ lại, đưa hai người ra cửa, quay lại mới phát hiện có vài miếng bạc vụn trên cái ghế Cửu Hồi vừa ngồi.
Bà nhặt bạc vụn đuổi theo, nhưng không tìm thấy bóng dáng Cửu Hồi, không khỏi tức giận bật cười: “Cô nương ngốc, có tiền cũng không nên tiêu như vậy.”
“Bà chủ.” Người hầu bàn tiến tới, nhỏ giọng nói: “Cửu Hồi cô nương xinh đẹp, hào phóng, mặc quần áo thuộc loại tốt nhất trong thành. Mấy ngày trước, ta nhìn thấy nhị thiếu thành chủ nói chuyện với nàng bên ngoài phòng xét xử của phủ thành chủ, nhị thiếu chủ rất lịch sự đối với nàng, có phải nàng là nữ tử của một đại gia tộc nào đó không?”
“Không hỏi xuất xứ của khách đến thăm, ngươi suy nghĩ nhiều làm gì?” Bà chủ chia một miếng bạc vụn cho người hầu bàn: “Chẳng lẽ ngươi là bộ đầu của phủ thành chủ?”
Người hầu bàn cầm bạc vụn mà bà chủ đưa, cười híp mắt.
Đường phố cực kỳ sạch sẽ sau khi bị mưa to giội rửa, Cửu Hồi và Chỉ Du lén dùng pháp thuật hong khô quần áo, lúc đang chuẩn bị rời đi thì bị một giọng nói vội vã gọi.
“Cửu Hồi tiên…… cô nương! Chỉ Du công tử!” Đào Nhị nhớ Cửu Hồi không muốn người dân trong thành biết thân phận tu sĩ của nàng, vội sửa miệng, đuổi theo hai người, thở hồng hộc nói: “Xin hai vị dừng bước.”
“Đào Nhị?” Cửu Hồi thấy Đào Nhị thở hổn hển, không khỏi hỏi: “Ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?”
“Nhà lao trong thành đã xảy ra chuyện.” Đào Nhị sợ người dân hoảng sợ, hạ giọng nói: “Xin hai vị giúp chúng ta.”
Nhìn thấy thiếu chủ nghịch ngợm đã từng nổi điên ngoài đường ngày xưa, bây giờ đã biết lo cho dân chúng, Cửu Hồi rất vui mừng, lập tức đồng ý.
“Mấy ngày trước, được sự giúp đỡ của một người dân ở thành tây, đại ca dẫn người đi bắt một thủ lĩnh của băng cướp đang lẩn trốn, vốn là chuyện tốt, ai ngờ đêm hôm qua, trong phòng giam đã xảy ra chuyện.” Vẻ mặt Đào Nhị hoảng sợ: “Tên cướp kia đã mọc lông xám, còn mọc tai cáo và đuôi cáo.”
“Tới sáng, các phạm nhân bị giam giữ cùng phòng giam với tên cướp cũng xuất hiện sự bất thường, có người mọc tai lừa, có người mọc đuôi heo, có người mọc vảy cá trên mặt.” Nghĩ đến phạm nhân có vảy cá trên mặt, Đào Nhị không khỏi rùng mình.
“Trong các phòng giam gần đó, chỉ có một ngoại lệ, không bị ảnh hưởng, hắn là……”
“Là Trương Tam.” Cửu Hồi khẳng định: “Hắn là tu sĩ, đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng như người thường.”
Cửu Hồi và Chỉ Du vừa bước vào cửa nhà lao của phủ thành chủ, Đào thành chủ và Đào Tương Nghi ra đón.
“Hai vị không cần khách sáo, chúng ta vào nhà lao xem trước.” Cửu Hồi vội vàng đi vào trong nhà lao, nàng ngửi thấy có mùi yêu độc trong nhà lao.
Đào thành chủ và Đào Tương Nghi thấy vẻ mặt Cửu Hồi khác thường, nhanh chóng đi theo vào.
Đi vào nhà lao, Cửu Hồi nhìn thấy toàn bộ nhà lao tràn ngập hơi thở của yêu độc, những phạm nhân không có sự bất thường trên cơ thể cũng sẽ bị yêu hóa trong vài ngày tới.
“Lính canh trông coi nhà lao ở đâu, có tiếp xúc với người khác không?” Cửu Hồi lập tức hỏi.
“Chúng ta không rõ chuyện gì đang xảy ra, cho nên tối hôm qua những lính canh tới gần nhà lao đều ở trong phủ thành chủ.” Đào Tương Nghi hơi lo lắng: “Cửu Hồi tiên tử, có chuyện gì vậy?”
“Các ngươi làm rất đúng, hiện giờ bệnh này chưa lan rộng, cho nên sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Loại yêu độc này không phải là yêu độc bình thường, mà được luyện chế từ nội đan của ác yêu vạn năm. Hôm nay nếu nàng không ở đây, đó sẽ là một thảm họa lớn cho toàn bộ Đào Lâm thành, hoặc là cho cả Nhân gian giới.
“Nhưng Đào Nhị vừa rồi……”
“Hắn không sao.” Cửu Hồi giải thích: “Lúc trước ở Cửu Thiên Tông, Đào Nhị giả vờ nổi điên để hợp tác với ta, ta sợ hắn bị người của Thần Cực Môn trả thù, nên đã hạ một cấm chế trên người hắn. Có cấm chế này, không những có thể ngăn cản sự tấn công của tu sĩ bình thường, mà loại độc này cũng không thể xâm nhập vào cơ thể hắn.”
Đào Nhị nhìn Cửu Hồi bằng cặp mắt sáng quắc, hắn biết mà, lấy lòng Cửu Hồi tiên tử sẽ được đền đáp!
Cửu Hồi lặng lẽ quay đầu tránh ánh mắt ngưỡng mộ của Đào Nhị, nàng chủ yếu là lo lắng hắn sẽ nổi điên quá trớn, bị người ta đánh chết.
“Điều quan trọng hơn là, loại độc này có thể ngủ yên trong cơ thể con người ba ngày, khi không bùng phát, nó sẽ không lây bệnh cho người khác.” Cửu Hồi liếc nhìn Chỉ Du, Chỉ Du phất tay tạo ra một kết giới cho toàn bộ phủ thành chủ, khống chế yêu độc ở trong phủ thành chủ.
“May mắn cô nương ở thành tây kịp thời báo cáo, nếu không……” Hai chân Đào thành chủ run rẩy, ông không dám tưởng tượng, nếu bệnh kỳ quái này lan ra khắp Đào Lâm thành, sẽ là cảnh tượng khủng khiếp cỡ nào.
“Thành chủ và đại thiếu chủ đừng lo, ta có thể xử lý chuyện này.” Cửu Hồi bước tới gần phòng giam của thủ lĩnh thứ hai của băng cướp.
Lúc này, tên thủ lĩnh không phải là người, mà là nửa người nửa thú đã mất lý trí, tứ chi của hắn chấm đất, đang cắn rơm rạ bẩn thỉu trong góc. Tuy rằng vẫn có khuôn mặt con người, nhưng không còn bộ dạng của con người.
Thấy Cửu Hồi tới gần, hắn chợt quay đầu lại, nhe răng với nàng, phát ra tiếng động vật.
Một luồng ánh sáng trắng đột ngột xuất hiện từ ngực hắn, hướng thẳng về phía Cửu Hồi.
“Lùi lại!” Chỉ Du đánh một chưởng, hất ánh sáng trắng quay ngược trở lại.
“Đúng là hai tiểu bối vô tri thích xen vào chuyện người khác.” Ánh sáng trắng ở dưới đất biến thành một con cáo, thân hình vặn vẹo, cả người ngập tràn yêu độc, sát khí và tử khí.
Cửu Hồi nhíu mày, kéo Chỉ Du lùi ra sau hai bước: “Vì sao yêu đã chết còn muốn tìm cách sống lại?”
“Nếu ông trời cho ta một cơ hội sống lại, vì sao bổn tọa không thử một lần?” Yêu hồ đã chết mấy vạn năm, lúc mới sống lại, linh thể yếu ớt, chỉ có thể bám vào thân thể một con cáo dễ lừa. Y muốn con cáo dẫn linh thể của y đi tìm linh thảo bí mật, nhưng thứ vô dụng kia chỉ biết lừa tiểu yêu ngu xuẩn trong núi đến tông môn của Nhân tộc làm thú cưỡi.
Cách đây một thời gian, tuyết dày bao phủ núi non, con cáo vô dụng này sợ mấy yêu quái bị nó lừa gạt sẽ trả thù, nên không dám rời núi. Tình cờ có vài tên cướp giết người như ma đi ngang qua, y nhân cơ hội bám vào người của tên cướp.
Nếu biết Yêu tộc hiện tại lại phế vật như thế, y sẽ bám vào Nhân tộc, cũng tốt hơn bám vào phế vật của Yêu tộc.
Sau khi tiêu diệt toàn bộ cướp ở trên núi, hút hết máu, oán hận và sợ hãi của bọn chúng, cuối cùng y cũng khống chế được cơ thể này. Để hạ thấp cảnh giác của người thường, y cố ý hao phí một phần tu vi, biến ra một gương mặt đẹp.
Là một con hồ ly tinh vạn năm trước, y đương nhiên biết dáng vẻ nào có thể thu hút nữ tử. Nhưng y không ngờ, nữ tử Nhân tộc ở vạn năm sau không quan tâm đến gương mặt của y, đổi y để lấy tiền thưởng của phủ thành chủ!
Cơ thể con người không thể chống đỡ linh thể của y quá lâu, y vốn định hút xong sinh khí của mọi người ở phủ thành chủ, rồi đi tìm nữ tử kia để trả thù, không ngờ có hai người trẻ tuổi tới xen vào việc người khác.
Vạn năm trôi qua, đúng là thứ gì cũng dám gây rắc rối cho y.
Còn dám nói có thể xử lý yêu độc của y rất dõng dạc.
“Cơ thể này của ngươi cũng không tồi đó.” Hồ yêu há cái miệng rộng, phun ra yêu độc tanh tưởi.
“Thật bất cẩn, Hồ tộc bị cái thứ như ngươi làm mất hết mặt mũi.” Cửu Hồi lấy quạt lông quạ ra, quạt yêu độc lại.
Quạt lông tạo ra cơn gió to, cuốn hồ yêu lên, đập thật mạnh vào tường, tạo ra một cái lỗ sâu trên tường.
Khi hồ yêu trượt xuống đất, y vẫn chưa kịp phản ứng, tại sao y cất cánh, xoay tròn và nhắm mắt lại?
“Thả yêu độc ở Nhân gian giới, định biến loài người thành đồ ăn của ngươi, ngươi tưởng bây giờ là một vạn năm trước hay sao?” Cửu Hồi hỏi: “Biết vì sao con cáo mà ngươi bám vào ban đầu thà rằng lừa yêu khác làm thú cưỡi cho các tu sĩ để kiếm tiền, cũng không đi tìm linh thảo bí mật gì đó không?”
“Vì sao?” Hồ yêu nhìn Cửu Hồi đầy ác ý.
“Ngu xuẩn, bởi vì thời thế đã thay đổi!” Cửu Hồi đá hồ yêu vào tường của phòng giam bên cạnh.
“Vãn bối vô tri, dám vô lễ với bổn tọa! Đợi bổn tọa tu thành hình người, nhất định sẽ giết cả nhà ngươi!” Hồ yêu liều mạng giãy giụa dưới chân Cửu Hồi.
“Không cần chờ ngươi tu thành hình người, bây giờ ta sẽ đưa hồn ngươi xuống đất.” Chân Cửu Hồi nghiền thân thể hồ yêu thật mạnh.
Cách đó hai bước, Trương Tam nhìn hồ yêu cố gắng giãy giụa vì bị Cửu Hồi đạp, tâm trạng hắn cực kỳ phức tạp.
Lúc này hắn mới phát hiện, biện pháp mà mình suy nghĩ cả đêm để đối phó thật yếu ớt và vô dụng.
Cảm thấy có người nhìn mình, Cửu Hồi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Trương Tam: “Trương Tam?”
“Phù!”
Hồ yêu dưới chân Cửu Hồi nhân cơ hội phun ra một ngụm khói màu đỏ, cười lớn: “Bổn tọa là hồ ly tinh số một trong thiên hạ, con người hít phải khói này sẽ khó kiềm chế dục vọng trong lòng!”
Y vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều ngất xỉu trên mặt đất, bao gồm Chỉ Du và Trương Tam cũng không may mắn thoát khỏi. Y cười to đắc ý, nhưng sau khi nhìn thấy Cửu Hồi vẫn bình thường, tiếng cười của y đột ngột dừng lại.
Trong đám người ngất xỉu dưới đất, một yêu và một người nhìn nhau, bầu không khí trở nên xấu hổ.
Tác giả có lời muốn nói:
Rau hẹ bé bỏng: Đã nói với ngươi rồi, thời thế đã thay đổi, ngươi nhìn đi, bây giờ xấu hổ biết bao phải không