Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 91

“Không thể nào!” Hồ yêu không dám tin lại có tu sĩ loài người tránh được tuyệt chiêu cứu mạng của mình.

 

“Có lẽ do ta vô dục vô cầu?” Cửu Hồi cúi đầu nhìn Chỉ Du đã ngất đi, dùng linh lực chuyển hắn qua một góc xa, ngồi dựa vào tường.

 

“Trên đời này, không thể nào có người vô dục vô cầu.” Hồ yêu phản bác: “Thức ăn ngon, quần áo đẹp, sắc đẹp, quyền lực, tham trường sinh bất tử, tiền tài, tất cả đều là dục vọng, ngươi cũng không ngoại lệ.”

 

“Nếu ngươi không có dục vọng, vì sao cố ý dời lang quân tuấn tú kia ra xa?” Hồ yêu cảnh giác nhe răng với Cửu Hồi, “Bổn tọa sống gần hai vạn năm, chưa từng gặp Nhân tộc như ngươi.”

 

“Có lẽ do tiền bối đã chết quá lâu rồi nên pháp thuật trước đây bị mất linh tính.” Nghe thấy hồ yêu đã sống gần hai vạn năm, Cửu Hồi nhíu mày.

 

Cũng may hồ yêu này đang ở trong thời kỳ suy yếu, nếu để y tu luyện cơ thể, có bao nhiêu người trong thiên hạ là đối thủ của y?

 

Hồ yêu biết Cửu Hồi nói nhảm, nhưng y không dám tùy tiện ra tay, cứ cầm cự như vậy.

 

“Tiền bối đã sống thọ như thế, vãn bối từng nghe một truyền thuyết. Rất nhiều năm trước, có một Thần quân xuống trần để độ kiếp, nhưng bởi vì trong lúc độ kiếp, hắn đã gặp rất nhiều chuyện chán ghét, cho nên sau khi trở về trời đã nguyền rủa Nhân gian giới.” Cửu Hồi hỏi: “Không biết tiền bối có từng nghe nói đến chuyện này chưa?”

 

“Thần quân nào?” Hồ yêu nhìn Cửu Hồi với ánh mắt nghi ngờ, cái đuôi buông thõng sau lưng không nhúc nhích, chân sau hơi dùng sức, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh: “Nhân tộc các ngươi lan truyền tin đồn buồn cười như vậy từ khi nào?”

 

Cửu Hồi càng nghi ngờ hơn, các trưởng bối trong thôn biết rất ít về tin đồn này, hồ yêu hai vạn tuổi đã chết một vạn năm trước thậm chí coi tin đồn này là một trò đùa mà Nhân tộc nghĩ ra.

 

Chuyện Thần quân độ kiếp là thật hay là giả?

 

Nếu là giả, vì sao dấu hiệu thảm họa liên tiếp xuất hiện?

 

Nếu là thật, vì sao tam tộc đều không có ghi chép chi tiết, chỉ có tin đồn mơ hồ?

 

Nhưng lúc này, hồ yêu di chuyển, nó bỗng nhiên biến thành một bộ xương cáo thật lớn, trong hốc mắt có ngọn lửa u lan đốt cháy, yêu độc đậm đặc khiến cho cả nhà lao u ám như màn đêm.

 

Cửu Hồi lấy một cái bình bạch ngọc, ném lên giữa không trung, bình bạch ngọc phát ra ánh sáng bạc lộng lẫy, không ngừng hút yêu độc.

 

“Còn nhỏ đã có thứ tốt như vậy.” Xương của hồ yêu phát ra tiếng răng rắc: “Thảo nào hiện giờ Yêu tộc sống như chuột cống, tu sĩ loài người các ngươi quả thật cũng tạm được.”

 

Vừa dứt lời, y lao về phía Cửu Hồi, há cái miệng rộng, lộ ra hàm răng sắc bén, cắn cổ Cửu Hồi.

 

Cửu Hồi lắc người né tránh, lấy một pháp khí kết giới thật lớn, bao phủ toàn bộ nhà lao trong kết giới, nàng sợ đánh nhau với hồ yêu sẽ làm sập nhà lao, gây tổn thương cho người vô tội.

 

“Nhiều năm qua, vì sao tu sĩ Nhân tộc càng ngày càng coi trọng người thường?” Hồ yêu không thể tung đòn, há miệng phun ra hai trái cầu lửa.

 

Cầu lửa không bị dập tắt khi gặp nước, cũng không bị dập tắt khi gặp băng, đây không phải là ngự hỏa thuật bình thường.

 

Thấy cầu lửa sắp cháy tới lính canh đang bất tỉnh, Cửu Hồi gỡ dải lụa trên cánh tay, dải lụa biến thành một con rồng băng màu xanh, cuộn cầu lửa ở trong bụng, đè chặt ở dưới cơ thể nó.

 

Cầu lửa vẫn chưa bị dập tắt, nhưng dưới sự áp chế của rồng băng, hai trái cầu lửa không thể di chuyển.

 

Việc triệu hồi hai trái cầu lửa đã tiêu hao sinh khí mà hồ yêu đã tích cóp, khi y nhìn thấy Cửu Hồi có món đồ biến thành rồng, y lùi lại hai bước.

 

Tiểu cô nương này trông chưa đến hai mươi, tại sao có tu vi đáng sợ như vậy?

 

Cho dù trong vạn năm qua, Nhân tộc phát triển mạnh mẽ đến đâu cũng không thể dạy dỗ được một thiên tài xuất sắc như vậy.

 

“Đúng là một hạt giống tốt hiếm có.” Hồ yêu định rút lui: “Nếu ngươi bằng lòng nuôi hồn thể của ta trong ngọc bội đeo trên người, ta có thể dạy ngươi pháp thuật đã thất truyền, còn giúp ngươi tìm được bí cảnh của tiên nhân, tìm đủ loại bảo vật quý hiếm cho ngươi, làm ngươi trở thành người giỏi nhất giới tu chân.”

 

“Ngọc bội đeo trên người?” Cửu Hồi không dao động: “Mấy cái chuyện ngọc bội đeo trên người đã lỗi thời trong giới tu chân từ lâu, tiền bối vẫn còn tư tưởng lạc hậu thế à?”

 

“Ta khuyên tiền bối nên nhanh chóng cởi bỏ màn sương mê hoặc đi, như vậy ngươi có thể chết một cách thoải mái hơn.” Cửu Hồi không thể để một ác yêu hai vạn tuổi có yêu độc đầy người rời khỏi nơi này, nàng siết chặt cây quạt lông quạ, “Ác linh đã chết từ lâu nên được chôn sâu dưới lòng đất, chứ không phải bò ra khỏi lòng đất trái với Thiên Đạo.”

 

“Nếu ông trời để bổn tọa sống lại, đó là thuận theo thiên mệnh.” Hồ yêu cười ha ha, phun ra vô số cầu lửa, “Tuy ngươi có lòng tốt, nhưng ngươi chỉ có hai tay, để ta xem thử ngươi có thể cứu được bao nhiêu người?”

 

Những trái cầu lửa nho nhỏ dày đặc nhảy múa như ruồi muỗi, dải lụa biến thành rồng băng, dùng đuôi quét một phần cũng không thể ngăn cản hoàn toàn.

 

Cửu Hồi quét cây quạt, những trái cầu lửa như có mắt, chúng đổi hướng, tiếp tục tấn công những người ngất xỉu ở dưới đất.

 

“Bặc gia gia nói đúng, lửa khắc ta.” Thấy cầu lửa xuyên qua pháp khí ngăn cản, Cửu Hồi giơ thẳng hai ngón tay, đặt lên trán mình.

 

Ngay lập tức, vô số lá hẹ tươi và mảnh mai trào ra sau lưng nàng, lá hẹ cuộn toàn bộ cầu lửa như linh xà.

 

Hồ yêu vốn nhân cơ hội này trốn thoát, đã bị lá hẹ đầy trời chặn đường. Sau khi tu vi bị cạn kiệt, y nhìn thiếu nữ dưới lá hẹ, liên tục lùi ra sau, hoảng sợ nói: “Ngươi, ngươi là yêu?”

 

Thảo nào không bị ảnh hưởng bởi sương mù mê hoặc, loại cỏ yêu này bẩm sinh không dễ dàng bị sương mù mê hoặc ảnh hưởng.

 

“Ngươi là yêu, tại sao lại chiến đấu chống lại chính tộc của mình vì Nhân tộc?!” Hồ yêu không còn bao nhiêu linh lực, nhưng y vất vả sống lại, không muốn chết lần nữa: “Chỉ cần ngươi buông tha cho ta hôm nay, ta có thể giúp ngươi bước lên vị trí Yêu Vương.”

 

“Yêu Vương?” Cửu Hồi nhìn hồ yêu không nói nên lời.

 

“Ừm, Yêu Vương.” Thấy Cửu Hồi không nói gì, hồ yêu cho rằng nàng động lòng, lập tức nói: “Nếu ngươi không tin, ta sẵn sàng ký khế ước linh sủng với ngươi, chỉ cần ta khôi phục toàn bộ tu vi, ta có thể giúp ngươi nắm trọn Yêu tộc.”

 

“Không được.”

 

“Vì sao không được?”

 

Cửu Hồi nhìn bộ xương đen như mực tỏa ra mùi hôi của đối phương, tập hợp các trái cầu lửa lại, điều khiển lá hẹ bắn vào hồ yêu.

 

Hồ yêu chật vật né tránh, y nén hận trong lòng: “Ngươi và ta đều là yêu, ngươi không cần thiết phải trở thành kẻ thù của ta vì những kẻ Nhân tộc hạ đẳng này.”

 

“Ngươi nói rất có lý, nhưng ta không muốn tiếp thu.” Sau khi công kích thất bại, Cửu Hồi không vội, lá hẹ phía sau nàng biến thành roi vàng. Roi dày đặc bay lên không trung giống như một tấm lưới không có kẽ hở, cho dù hồ yêu trốn như thế nào cũng không thể thoát khỏi sự truy đuổi của roi.

 

Bốp!

 

Xương của hồ yêu bay đi.

 

Bốp bốp.

 

Xương chân của hồ yêu bị gãy hai khúc, sau đó là xương ức, xương sống……

 

Cuối cùng thứ duy nhất còn lại, là hộp sọ lấp lánh của y.

 

“Nói cho ta cách giải sương mù mê hoặc.” Cửu Hồi giẫm lên hộp sọ của hồ yêu với gương mặt vô cảm, hộp sọ kêu cót két, dần dần xuất hiện vết nứt.

 

Hồ yêu phát ra tiếng gào rít giận dữ thống khổ và không cam lòng: “Ngươi làm nhục bổn tọa như thế, đừng hòng biết cách giải.”

 

“Vậy à?” Cửu Hồi càng giẫm mạnh hơn: “Nếu dùng thanh thần hương trộn với kiến mộc hương có giải được không?”

 

“Sao ngươi biết……”

 

Ánh sáng trong hốc mắt của hồ yêu càng ngày càng tối, giọng y càng ngày càng nhỏ: “Ngươi là ai?”

 

“Răng rắc.”

 

Tia sinh mệnh cuối cùng của hồ yêu biến mất, Cửu Hồi nhấc chân, nhìn những miếng xương đen ngòm trên mặt đất: “Ta đã là thiếu chủ của Yêu tộc, làm Yêu Vương để làm gì? Chẳng lẽ muốn chiếm đoạt chức của thôn trưởng gia gia?”

 

“Xì.” Nhìn lá của mình bị cầu lửa đốt cháy, Cửu Hồi lấy một chai linh lộ trong nạp giới ra, nhỏ lên lá.

 

Linh lộ khôi phục chút màu sắc của lá, nhưng vẫn hơi vàng, nàng không quan tâm điều này, lấy thanh thần hương và kiến mộc hương ra, thắp lên rồi đi một vòng trong nhà lao.

 

Hai khắc sau, những người ngất xỉu dần dần tỉnh lại, mọi người nhìn bức tường cháy đen, cửa phòng giam bị đổ, mơ màng xoa đầu.

 

“Sao…… ta lại ngủ?”

 

“Lông trên người ta đã biến mất rồi!”

 

“Đuôi heo cũng biến mất!”

 

Thứ đầu tiên Trương Tam chú ý là bình bạch ngọc treo lơ lửng trên không, khí yêu độc trong phòng đang không ngừng bị hút vào cái bình này.

 

“Cửu Hồi tiên tử.” Đào Nhị đứng dậy khỏi mặt đất, trên trán còn dính hai cọng rơm: “Yêu quái kia đâu rồi?”

 

“Dưới đất.”

 

Cửu Hồi đi đến bên cạnh Chỉ Du, Chỉ Du vẫn chưa tỉnh lại. Nàng lo lắng giơ tay, chạm vào trán Chỉ Du.

 

“Dưới đất? Chỗ nào ở dưới đất?” Đào Nhị không chú ý tới sự khác thường của Chỉ Du.

 

“Mấy miếng ở dưới đất là nó đó.”

 

Cửu Hồi nhận thấy thần thức của Chỉ Du đang hỗn loạn, tựa như bị mắc kẹt trong sự lú lẫn, không muốn tỉnh lại.

 

Cơ thể này không phải là cơ thể thật sự của Chỉ Du, có lẽ thần hồn dễ dàng bị ảnh hưởng bởi sương mù mê hoặc hơn. Nhưng thứ gì có thể khiến cho Chỉ Du đắm chìm trong ảo tưởng ham muốn, không muốn tỉnh lại.

 

“Mấy miếng ở dưới đất……” Lúc này Đào Nhị mới chú ý tới những miếng xương gãy màu đen đầy đất, hắn thậm chí đang giẫm lên một miếng xương đen.

 

Trong lúc bọn họ hôn mê, Cửu Hồi cô nương và hồ yêu đã đánh nhau kiểu gì mà xương gãy bay đầy trời như thế này.

 

“Hồn thể của hồ yêu đã bị tiêu diệt, yêu độc trên người các ngươi cũng đã bị phóng thích ra.” Cửu Hồi quay đầu nhìn Đào thành chủ: “Làm phiền Đào thành chủ giúp ta dọn dẹp một căn phòng sạch sẽ.”

 

“Chỉ Du tiên trưởng bị sao vậy?” Lúc này Đào Nhị mới nhận ra Chỉ Du vẫn chưa tỉnh lại, hắn muốn tới gần, nhưng bị Đào Tương Nghi kéo lại: “Để trị liệu cho Chỉ Du tiên trưởng, xin mời Cửu Hồi tiên tử đi theo chúng ta!”

 

“Đào Nhị, đệ ở lại đây xử lý đi, ta và phụ thân đi trước.”

 

“Ờ, được.” Đào Nhị ngơ ngác gật đầu, hắn nhìn Chỉ Du được Cửu Hồi nâng dậy, lo lắng đến mức không dám nói lời nào.

 

Sau khi nhóm Cửu Hồi rời đi, Trương Tam đi đến bên cạnh hai cây nhang đang cháy, đưa tay sờ tro, mùi này là…… kiến mộc hương?

 

“Này, ngươi làm gì đó?” Đào Nhị thấy Trương Tam đang nhìn chằm chằm vào đống xương gãy: “Ngươi giúp lính canh quét dọn phòng giam đi, đừng lười biếng.”

 

“Vâng, nhị thiếu chủ.” Trương Tam vung tay áo quạt tro bay đi, không để lại dấu vết: “Tiểu nhân lập tức đi quét dọn.”

 

Hắn không còn là Ngân Tịch của Cửu Thiên Tông, hắn chỉ cần biết, hắn nợ Cửu Hồi một ân tình.

 

Cửu Hồi đỡ Chỉ Du lên giường, sau đó truyền tin về thôn Thượng Hoang, đại yêu chết một vạn năm trước đã sống lại, đối với Yêu tộc bây giờ, không những là một vấn đề lớn, mà còn là chuyện phiền toái.

 

Nghe được tin tức, Ngọc Kính vội vàng chạy tới, thấy Chỉ Du nằm bất tỉnh trên giường, vẻ mặt bà thay đổi: “Cửu Hồi, Chỉ Du thế nào?”

 

“Bị mắc kẹt trong sương mù mê hoặc của hồ yêu, con muốn dùng thần hồn tiến vào thức hải của Chỉ Du, hy vọng sư phụ có thể bảo vệ cho hai chúng con.”

 

“Thần thức tiến vào thức hải sẽ cực kỳ nguy hiểm, nếu hắn bài xích sự tiếp cận của con, thần hồn của con sẽ bị tổn thương.” Ngọc Kính thở dài: “Hay là để vi sư làm, con ở bên cạnh nghỉ ngơi đi.”

 

Cửu Hồi lắc đầu: “Sư phụ, Chỉ Du và con luôn như hình với bóng, để con tiến vào thức hải của hắn là ổn thỏa nhất.”

 

Sắc mặt Ngọc Kính thay đổi, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài: “Được, hai đứa đều phải ổn nhé. Vi sư thật vất vả mới có hai đồ đệ cưng, các con đừng làm cho ta đau lòng.”

 

“Sư phụ yên tâm.” Cửu Hồi đặt tay lên cổ tay Chỉ Du: “Con tin Chỉ Du, cho dù ở trong thức hải, hắn cũng sẽ không tổn thương con.”

 

Đào Nhị vội vàng chạy tới, nghe thấy những lời này, hắn hơi bối rối. Không phải các tu sĩ có tu vi chưa đến Hóa Thần kỳ sẽ không thể điều khiển thần hồn rời khỏi cơ thể hay sao, chẳng lẽ hắn đã nhớ lầm?

 

Hắn thấy vẻ mặt Ngọc các chủ bình tĩnh, không hề nghi ngờ Cửu Hồi, lặng lẽ cúi đầu xuống.

 

Xem ra hắn đã nhớ lầm rồi.

 

“Được rồi, sư phụ ở đây cùng các con.” Ngọc Kính sờ đầu Cửu Hồi: “Con cứ yên tâm đi đánh thức Chỉ Du.”

 

“Tạ sư phụ!”

 

Cửu Hồi mỉm cười cảm kích Ngọc Kính, ánh sáng vàng lóe lên giữa lông mày, ánh sáng vàng bay vào cơ thể Chỉ Du.

 

Ngọc Kính đỡ thân thể Cửu Hồi, ôm nàng đến trường kỷ bên cạnh, nhẹ nhàng thở dài.

 

Có một con đường quanh co dẫn đến thức hải của Chỉ Du, con đường vốn tối tăm, nhưng Cửu Hồi vừa bước vào, vô số bông hoa nhỏ nở rộ hai bên đường, tựa như chúng đang cố gắng lấy lòng nàng.

 

“Tiểu sư tỷ.” Chỉ Du mặc áo gấm đỏ từ trên trời rơi xuống, nụ cười trên mặt còn rạng rỡ hơn ánh mặt trời: “Ngươi thật sự đồng ý để ta làm người ở rể của thôn Thượng Hoang à?”

 

Cửu Hồi: “Hả?!”

Bình Luận (0)
Comment