Nụ cười trên mặt Chỉ Du quá rạng rỡ, cả người tràn ngập niềm vui. Đối mặt với Chỉ Du như vậy, Cửu Hồi không đành lòng hỏi ra những nghi vấn trong lòng.
“Đi theo ta đi.” Chỉ Du nhẹ nhàng nắm tay nàng.
Hoa hai bên đường càng nở nhiều hơn, càng ngày càng lộng lẫy. Cửu Hồi đi bên cạnh Chỉ Du, nhìn biển hoa vô tận, chẳng lẽ đây là tâm trạng hiện tại của Chỉ Du?
Cuối đường là cây cầu đá ở thôn Thượng Hoang, ở trên cầu, Long đại gia đội mũ cói đang câu cá, nhìn thấy bọn họ, ông mỉm cười với bọn họ: “Về rồi à?”
Vừa dứt lời, không đợi Cửu Hồi trả lời, ông đứng dậy cất cần câu: “Đi, về nhà ăn cơm.”
Dưới cây đại thụ ở cửa thôn, Bặc gia gia đang chơi cờ, trên cây treo đầy đèn lồng đỏ có chữ hỉ.
Cửu Hồi ngửa đầu nhìn đèn lồng đỏ có chữ hỉ một lúc lâu, nghi ngờ hỏi: “Ai thành thân…… trong thôn chúng ta?”
Trong đầu Chỉ Du đang suy nghĩ điều gì?
Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Chỉ Du cực kỳ đỏ: “Là, là chúng ta.”
Cửu Hồi mở to mắt, chậm rãi quay đầu nhìn Chỉ Du, không dám tin vào tai mình.
“Hôm qua ở trước mặt toàn bộ Yêu tộc của núi Nữ Thần, ngươi đã để ta làm người ở rể của thiếu chủ Yêu tộc.” Chỉ Du nhấn mạnh: “Còn thề với Thiên Đạo, ta là người ở rể duy nhất của ngươi.”
Cửu Hồi: “……”
Chỉ Du đọc truyện của đại sư huynh nên đầu óc bị hỏng rồi à?
“Ăn cơm!” Tiêu thẩm thẩm và Liễu thẩm thẩm vẫy tay với bọn họ từ xa, khi bọn họ đến gần, Tiêu thẩm thẩm nở nụ cười: “Đúng là một cặp trời sinh.”
“Ừ, hai thằng nhóc nhà Bạch trà và Khổng tước đều không xứng đôi với Tiểu Cửu bằng Chỉ Du.” Liễu thẩm thẩm gật đầu phụ họa.
Vẻ mặt Cửu Hồi càng quái dị hơn, thật không ngờ, Chỉ Du có ý kiến với Bạch Nghiễn và Khổng Thương Nam mạnh mẽ như vậy, ngay cả trong ảo cảnh ý thức cũng muốn so sánh với hai người kia.
Nàng thở dài: “Ngươi so sánh với bọn họ làm gì, ở trong lòng ta, ngươi khác biệt.”
“Cái gì?” Chỉ Du quay đầu nhìn Cửu Hồi, cười thật đẹp: “Đây chỉ là những lời thiên vị của các thẩm thẩm, bọn họ là bạn của ngươi, làm sao ta có ý so sánh với bọn họ?”
Cửu Hồi: “……”
Được rồi, ngươi không có ý so sánh, chỉ để các thẩm thẩm so sánh trong ảo cảnh ý thức mà thôi.
Từ cửa thôn đi đến bếp, các trưởng bối trong thôn dường như xếp hàng dài, khen nàng và Chỉ Du thật xứng đôi.
“Đúng là xứng lứa vừa đôi.”
“Để Chỉ Du làm con rể của thôn Thượng Hoang chúng ta, ta yên tâm rồi.”
Nhìn các “trưởng bối” háo hức nói vào tai mình, Cửu Hồi cảm thấy vô cùng phức tạp, nàng cho rằng mong muốn của Chỉ Du là rời khỏi núi Phù Quang, trở thành một người tự do, có cuộc sống tốt đẹp nhất trên thế gian, hoặc là phi thăng thành tiên.
Nhưng nàng không ngờ, khi nàng mở cửa trái tim hắn ra, nàng nhìn thấy thôn Thượng Hoang.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng nhẹ nhàng như thế của Chỉ Du, ở trong ảo cảnh linh đài này, không có mười đại tông môn, không có tiên đỉnh, không có trách nhiệm.
Hắn chỉ là một lang quân vui vẻ, đỏ mặt trước những lời khen của trưởng bối, mỉm cười rạng rỡ, thậm chí bước chân cũng hạnh phúc.
Trên đường đi, cả thôn treo đầy đèn lồng đỏ, chữ hỉ đỏ thẫm được dán trên tường, trên cửa, trên cửa sổ……
“Tiểu sư tỷ, ta vui lắm, mọi thứ đều đẹp như mơ.” Chỉ Du nắm tay Cửu Hồi không muốn buông ra, hắn quay đầu nhìn các trưởng bối trong thôn đang mỉm cười với hắn: “Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người đều biết ta là người ở rể.”
Đầu ngón tay Cửu Hồi khẽ run rẩy.
“Cho dù là mơ, đây cũng là giấc mơ đẹp nhất.” Trong mắt Chỉ Du lấp lánh ánh sao, hắn vui vẻ đến nỗi Cửu Hồi không đành lòng nói chữ “Không”.
“Ta muốn cùng ngươi trải qua mỗi mùa xuân và mùa hạ, làm chó săn của ngươi, làm người ở rể.” Gương mặt Chỉ Du dịu dàng: “Làm gì cũng được, chỉ cần có thể ở bên cạnh ngươi.”
Cửu Hồi vừa mở miệng, bỗng nhiên sương mù dâng lên trước mắt, khi nàng thấy rõ mọi thứ, Chỉ Du đã biến mất, nàng đang đứng trên nền tuyết trống trải vô tận.
Gió lạnh thổi vào người nàng, nàng cúi đầu nhìn bàn tay vừa nắm chặt tay Chỉ Du, lòng bàn tay trống không, chẳng có gì cả.
Trong chớp mắt, tuyết dưới chân biến mất, thay vào đó là cỏ xanh hoa tươi, hàng trăm con chim hót líu lo trên bầu trời, thụy thú bay lượn, Phù Quang điện xuất hiện trong mưa hoa.
“Núi Phù Quang đã trở nên rất đẹp.”
Cửu Hồi quay đầu lại, nhìn thấy Phù Quang mặc áo gấm màu tuyết, đeo thúc quan ngọc xanh.
“Ừ.” Cửu Hồi giơ tay, bắt lấy vài cánh hoa bay múa: “Đẹp quá.”
“Mười mấy năm qua, ta đã trồng rất nhiều hoa và cây ở bên ngoài Phù Quang điện, chỉ cần chúng nó có thể sống sót, ta sẽ đi tìm ngươi.” Một nụ cười dịu dàng hiện lên trên khóe miệng Phù Quang: “Ta trồng rất lâu, cũng may chúng nó đều còn sống.”
Cửu Hồi nhìn những cánh hoa đã hóa thành hư vô trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng khép lòng bàn tay lại: “Đây là biển hoa đẹp nhất mà ta từng thấy.”
Biển hoa trong ảo cảnh của thức hải còn tồn tại. Trên thực tế, bên ngoài Phù Quang điện chỉ có băng tuyết không bao giờ tan suốt năm, hắn thậm chí chưa bao giờ yêu cầu nàng ở lại.
“Bắt đầu trồng từ khi nào?” Cửu Hồi đi đến trước mặt Phù Quang, giơ tay ra: “Nơi đây quá đẹp, dẫn ta đi dạo nhé.”
Bàn tay như ngọc nhẹ nhàng nắm tay nàng.
Động tác của hắn rất nhẹ, mỗi một ngón tay đều cẩn thận.
Biển hoa nhẹ nhàng và mềm mại, bước lên đó có cảm giác như đang ở trên mây.
Trên không trung vang lên tiếng phượng kêu, Cửu Hồi dừng lại, ngửa đầu chiêm ngưỡng điệu múa phượng trăm năm.
“Vì sao không có khổng tước?” Sau khi phượng hoàng và chim trắng giải tán, Cửu Hồi mới nhận thấy không có khổng tước.
“Có phượng hoàng rồi, khổng tước xấu lắm.” Phù Quang nhìn Cửu Hồi, ánh mắt hơi buồn bã: “Nếu ngươi thích khổng tước, ta sẽ triệu hồi cho ngươi.”
“Không cần.” Cửu Hồi khẽ cười: “Chúng ta tiếp tục đi về phía trước đi.”
“Ừ.” Phù Quang dẫn Cửu Hồi đi tới cửa Phù Quang điện, hắn mở cửa điện ra, bên trong không có trận pháp, chỉ có các chậu hoa xinh đẹp, mỗi chậu hoa đều cực kỳ có giá trị.
“Không biết bây giờ ngươi thích chậu hoa nào, cho nên đã chuẩn bị đủ kiểu.” Phù Quang cẩn thận nhìn nàng: “Ngươi thích không?”
Cửu Hồi nhìn những chậu hoa xinh đẹp tinh xảo, giơ tay sờ từng chậu.
Mỗi chậu hoa đều tinh tế và bóng loáng, cho dù vạch thật mạnh cũng không bị đau tay.
“Có bao nhiêu chậu hoa trong Phù Quang điện?”
“Hai ngàn lẻ chín chậu.” Phù Quang trả lời: “Có rất nhiều phía sau điện. Trước đây ngươi rất kén chọn mấy cái chậu, luôn thiếu sức sống, cho nên ta chuẩn bị rất nhiều chậu hoa nuôi dưỡng sức sống cho ngươi.”
“Sau khi ta biến mất, ngươi có buồn không?”
Phù Quang trầm mặc hồi lâu, hắn giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve một chậu hoa ngọc bích: “Khi biết ngươi còn sống, ta không buồn nữa.”
Cuộc sống ở núi Phù Quang khổ cực như vậy, làm sao hắn nhẫn tâm để nàng sống nơi này chỉ để bản thân không cô đơn.
“Bây giờ núi Phù Quang đã trở nên xinh đẹp, ngươi có thể đến đây ở vài ngày mỗi tháng không?” Phù Quang mở cửa sổ, từ đây có thể nhìn thấy biển hoa bên ngoài, và ánh nắng ngập tràn biển hoa.
“Chúng ta có thể thả diều ở ngoài điện, ở đây ăn lẩu.” Phù Quang mỉm cười: “Gọi sư phụ và mọi người tới, mang chó mèo ở Vọng Thư Các tới luôn.”
Cửu Hồi cảm thấy khó chịu trong lòng, hóa ra hắn chỉ nghĩ đến những chuyện đơn giản như vậy.
Thậm chí trước khi lên tiếng mời nàng ở lại, hắn phải chờ đến khi núi Phù Quang tràn ngập hoa thơm và chim hót.
Nàng không thể tưởng tượng được, trong những năm nàng biến mất, Phù Quang đã thử trồng biết bao hoa cỏ trong băng tuyết, tâm trạng hắn như thế nào khi đối mặt với hạt giống không bao giờ nảy mầm và bén rễ.
Nàng không có ký ức của hơn 400 năm đó, nhưng nàng có thể tưởng tượng tầm quan trọng của một cây hẹ có thể phát sáng, có thể nhích tới nhích lui đối với một đứa trẻ 5 tuổi chỉ nhìn thấy tuyết quanh năm.
“Ta đã trưởng thành, không còn sợ bọn họ sẽ mang ngươi đi, phải giấu ngươi ở dưới gối.” Phù Quang nhớ khi còn bé, bởi vì sợ người của mười đại tông môn phát hiện hắn lén nuôi một cây cỏ phát sáng, cho nên mỗi lần bọn họ tới, hắn sẽ lén lút giấu cỏ ở dưới gối.
Hắn sợ bọn họ mang cỏ đi, sợ cỏ sẽ khó chịu khi bị giấu dưới gối, sợ gió tuyết trên núi Phù Quang sẽ làm nàng tê cóng.
Tuy rằng cọng cỏ không nói được, nhưng sẽ phát ra ánh sáng đẹp nhất vào ban đêm, sẽ đong đưa lá xanh mượt trong những năm tháng nhàm chán cho hắn.
Biết Cửu Hồi là cọng cỏ ngày xưa, hắn cảm thấy may mắn.
May mắn nàng đã vui vẻ trưởng thành, có rất nhiều người yêu thương nàng.
Nàng vẫn tỏa sáng trong mắt hắn, nàng tươi sáng như vậy, sống động như vậy.
Bọn họ?
Cửu Hồi lập tức hiểu ra, “Bọn họ” là người của mười đại tông môn.
“Ừ, bây giờ ngươi là một người rất mạnh mẽ, là tu sĩ giỏi nhất thế gian.” Cửu Hồi nắm tay Chỉ Du, dẫn hắn đi ra ngoài nắng.
Ánh nắng trong ảo cảnh của ý thức không ấm áp, hoặc là Phù Quang không biết sự ấm áp trên núi Phù Quang là cái gì.
Hắn chưa từng được trải nghiệm, vì vậy dù trong ảo giác, ánh nắng cũng lạnh lẽo.
“Ngươi còn muốn làm gì nữa?” Cửu Hồi nắm chặt tay Phù Quang: “Vẫn còn sớm, ta sẽ ở cùng ngươi.”
“Hết rồi.” Phù Quang lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Có thể làm người ở rể, có thể cùng ngươi ngắm biển hoa đẹp nhất trên núi Phù Quang đã là chuyện tốt đẹp nhất trên đời.”
Cửu Hồi cụp mắt: “Nếu ta muốn đi ngắm biển thì sao?”
“Vậy ta sẽ đi ngắm biển cùng ngươi.” Phù Quang kéo Cửu Hồi ngồi xuống bậc thang bên ngoài Phù Quang điện: “Ngươi đi đâu, ta sẽ đi đó, chỗ nào cũng được.”
Chỉ cần có ngươi.
“Vậy ngươi đi theo ta đi.” Cửu Hồi nhớ kỹ biển hoa này trong lòng, thậm chí không bỏ sót châu chấu nhỏ nhảy trong đất: “Phù Quang, ta sẽ dẫn ngươi đi.”
“Ừ.”
“Không hỏi ta dẫn ngươi đi đâu à?”
“Nơi nào cũng được.” Phù Quang đồng ý không chút do dự.
Cửu Hồi ngơ ngác nhìn Phù Quang không hề giữ lại bất cứ điều gì cho hắn, nàng giơ tay ra nắm lấy tay hắn: “Nếu nơi này vẫn đầy băng tuyết, ngươi có giữ ta lại không?”
“Không.”
“Vì sao?”
“Ta không nỡ.”
Ánh mắt hắn rất nghiêm túc, cũng rất dịu dàng.
“Ta đã từng nói, ngươi là đồ ngốc.” Cửu Hồi nắm chặt tay Phù Quang, chậm rãi nhắm mắt lại: “Ta sẽ dẫn ngươi đi.”
Cửu Hồi mở mắt ở trên giường, nàng nhìn hình chạm khắc trên mái nhà, từ từ ngồi dậy.
“Đồ nhi ngoan, con thế nào?” Ngọc Kính đưa tay đỡ nàng.
“Sư phụ đừng lo, con không sao.” Cửu Hồi đứng dậy, đi đến mép giường sờ trán Chỉ Du vẫn đang ngủ say.
Ba cha con Đào gia vây quanh, lo lắng nhìn Chỉ Du.
Mí mắt Chỉ Du động đậy, Đào Nhị kinh ngạc kêu lên: “Tỉnh rồi, tỉnh lại rồi.”
Mơ màng mở mắt ra, Chỉ Du nhìn mọi người vây quanh giường, cuối cùng nhìn Cửu Hồi: “Ta…… bị sao vậy?”
Hình như hắn có một giấc mơ rất dài.
Đào Nhị giải thích: “Ngài bị trúng độc của hồ yêu, cũng may Cửu Hồi tiên tử đã cứu ngài tỉnh dậy.”
“Đừng gõ đầu, vốn đã ngốc rồi.” Cửu Hồi đè bàn tay đang gõ lên trán của hắn: “Ta sẽ nghiêm túc suy xét giấc mơ của ngươi.”
Chỉ Du cẩn thận hỏi: “Giấc mơ…… gì?”
Cửu Hồi cười khẽ: “Người ở rể.”
“Hả?!”
Ba cha con Đào gia cùng phát ra tiếng kêu kinh ngạc.