Chỉ Du ngơ ngác nhìn Cửu Hồi, sau đó nhắm lại mắt.
Hóa ra hắn vẫn đang mơ.
Đào Nhị nhìn qua nhìn lại, ước gì có thể hỏi ngay tại chỗ, người ở rể là chuyện gì, nhưng hắn chưa kịp mở miệng đã bị Đào Tương Nghi đưa tay bịt miệng lại.
“Chỉ Du tiên trưởng vừa mới tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi, chúng ta cáo lui trước.” Đào thành chủ nháy mắt với con trai lớn, hai cha con kéo Đào Nhị ra khỏi phòng.
“Đại ca……”
“Đừng ép ta tát đệ ở trước mặt Cửu Hồi tiên tử.” Đào Tương Nghi nghiến răng nói: “Cẩn thận, đây là chuyện đệ nên hỏi hả?”
Đào Nhị trợn mắt há hốc mồm, đại ca bắt chước Cửu Hồi cô nương tát hắn từ khi nào?
Sau khi ba cha con Đào gia rời đi, trong phòng lập tức yên tĩnh. Ngọc Kính liếc nhìn Chỉ Du vừa mới tỉnh lại với vành tai đỏ bừng, rồi nhìn biểu cảm bình thường của Cửu Hồi, bà đứng dậy nói: “Ngồi hơi lâu rồi, vi sư đi ra ngoài một chút.”
Một người sư phụ tri kỷ là nên thức thời rời đi vào thời điểm cần phải biến mất.
Trong phòng chỉ còn lại Cửu Hồi và Chỉ Du, Cửu Hồi hỏi Chỉ Du: “Tập truyện người ở rể của đại sư huynh hay lắm à?”
Sắc mặt Chỉ Du đỏ bừng, mở mắt ngồi dậy, khóe mắt lén nhìn Cửu Hồi.
Thấy hắn ngượng ngùng không nói nên lời, Cửu Hồi đứng dậy: “Ta sẽ đi nhờ người của phủ thành chủ nấu canh ninh thần cho ngươi.”
“Tiểu sư tỷ.” Chỉ Du giơ tay, nắm tay áo Cửu Hồi. Bàn tay hắn run rẩy vì lo lắng, nhưng không buông tay áo Cửu Hồi ra.
“Không phải ta thích truyện của đại sư huynh, ta……” Chỉ Du lấy hết dũng khí: “Ta muốn làm người ở rể của nhà ngươi.”
Nói xong câu này, Chỉ Du đỏ mặt đến tận cổ, cúi đầu không dám nhìn Cửu Hồi, chỉ nắm chặt tay áo Cửu Hồi không buông ra.
“Hết muốn làm chó săn, lại muốn làm người ở rể.” Nhìn bàn tay đang nắm tay áo mình thật chặt, Cửu Hồi thở dài, bất đắc dĩ bật cười: “Chỉ Du, ngươi có triển vọng quá.”
“Ta không có bạn bè, không có người thân, ta cũng không biết triển vọng là cái gì ở trong mắt người khác.” Chỉ Du ngửa đầu nhìn Cửu Hồi đứng bên cạnh hắn: “Ta không cần gì nhiều, chỉ muốn ở bên ngươi thôi.”
“Tuy rằng ta thích đến thành trì của loài người từ nhỏ, nhưng ta là yêu, không phải là người.” Cửu Hồi ngồi xuống mép giường: “Ta hiểu rất nhiều thứ của con người, nhưng không thể sống như một con người thật, cũng không thể thực sự suy nghĩ và hành động như con người……”
“Ta cũng không hiểu mấy thứ đó.” Chỉ Du vội vàng giải thích: “Ta đi theo ngươi học vui, học giận, học cách làm người. Mọi thứ về ta đều liên quan đến ngươi, ta không giống những người khác.”
Hắn của ngày xưa, mỗi ngày không có gì thay đổi. Hắn không quan tâm mặt trời mọc hay lặn, không quan tâm gió tuyết, cũng không mong đợi ngày mai.
Sau khi ở bên Cửu Hồi, hắn mới có mong chờ và tò mò.
Nàng đã đồng hành cùng hắn đi qua những năm tháng cô độc và dài nhất của thời niên thiếu, khi hắn bước vào hồng trần, nàng đồng hành cùng hắn trải nghiệm vui buồn tức giận.
Tài năng mang đến cho hắn vô số bất hạnh và đau đớn, nhưng nàng mang đến cho hắn những phong cảnh đẹp nhất trên thế gian.
“Nếu ngươi không thích ta cũng không sao, chỉ cần ngươi đừng đuổi ta đi……” Chỉ Du thấp giọng nói: “Cho dù thế nào cũng được, ta không muốn xa ngươi.”
Hắn biết mình tham lam, nhưng là một người đã đi trong bóng tối quá lâu, làm sao hắn chịu rời bỏ ánh sáng rực rỡ nhất trong lòng hắn.
“Suy nghĩ vớ vẩn gì đó?” Cửu Hồi dùng đầu ngón tay gõ trán hắn: “Đọc truyện nhiều quá sẽ dễ dàng suy nghĩ lung tung.”
“Vừa nãy ta đã nói rồi phải không?” Cửu Hồi sờ mái tóc đen mềm mại của hắn: “Mộng đẹp có thể trở thành sự thật.”
“Ta không biết thiếu chủ nhà người khác đối đãi với người ở rể như thế nào, nhưng ta muốn thử xem.” Cửu Hồi nghiêm túc suy nghĩ: “Ta không có kinh nghiệm với loại chuyện này trước đây.”
Chỉ Du đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt phát ra sự sáng ngời vô hạn: “Ngươi không cần làm gì cả, ta biết cách làm người ở rể!”
“Người ở rể phải nên làm như thế nào?”
“Lấy lòng trưởng bối của ngươi, quản lý gia tộc, có thể ra chiến trường và vào nội đường, khiến tình địch tự biết xấu hổ, làm ngươi trở thành thiếu chủ được mọi người ca ngợi.” Chỉ Du lấy một cuốn sổ nhỏ trong nạp giới ra, trong đó có ghi chép dày đặc rất nhiều thứ: “Ngươi đã làm rất tốt rồi, không cần học gì cả, người cần học là ta.”
Cửu Hồi nhìn cuốn sổ nhỏ thật dày này, không biết hắn bắt đầu ghi chép từ khi nào: “Mấy kinh nghiệm này…… ở đâu ra?
Chỉ Du không quen biết người ở rể nào, hay là Phù Quang điện có cả sách dạy cách làm vi phu?
Chỉ Du cất cuốn sổ nhỏ, vô cùng thành thật: “Học từ truyện của đại sư huynh.”
Đại sư huynh quả nhiên là một người viết truyện rất giỏi!
Có sự giúp đỡ của đại sư huynh, con đường ở rể của hắn mới suôn sẻ như thế.
Cửu Hồi do dự muốn nói nhưng lại thôi, một hồi lâu mới nói: “Ta đi vào bếp nhờ người nấu canh ninh thần cho ngươi.”
“Không cần, bây giờ ta cảm thấy rất tốt, xưa nay chưa từng tốt như thế.” Chỉ Du xoay người xuống giường, đưa tay đến gần Cửu Hồi, đỏ mặt nói: “Ta…… Ta là người ở rể tương lai của ngươi, có thể nắm tay chứ?”
Thấy hắn muốn nắm tay nhưng không dám giơ tay ra, Cửu Hồi nắm tay hắn: “Giống vậy phải không?”
Hóa ra hắn muốn nắm tay, thảo nào trong ảo cảnh của ý thức, hắn luôn nắm tay nàng.
“Ừm…… Ừm.” Mặt Chỉ Du đỏ như hoa mai đỏ tháng chạp.
“Đi thôi.” Cửu Hồi dẫn hắn đi ra ngoài.
“Đi đâu?” Chỉ Du ngơ ngác hỏi.
“Cảm tạ cả nhà Đào thành chủ, sau đó về tông môn.” Cửu Hồi thấy hắn giống như mất trí: “Sư phụ đang chờ chúng ta ở bên ngoài.”
Lúc này Chỉ Du mới nhớ, lúc hắn tỉnh lại, sư phụ cũng có mặt.
Ngọc Kính đang đi dạo trong sân, thấy Cửu Hồi và Chỉ Du nắm tay đi ra, liếc nhìn hai bàn tay đan vào nhau, bà giả vờ không nhìn thấy: “Chỉ Du, hiện giờ con cảm thấy thế nào?”
“Con khỏe lắm, đã làm sư phụ lo lắng rồi.” Chỉ Du mỉm cười với Ngọc Kính.
Ngọc Kính: “……”
Bà tưởng rằng Chỉ Du không thích cười là do bản chất hắn không thích cười, không ngờ cũng có lúc hắn cười vui vẻ như thế.
Trong đầu bà hiện lên muôn vàn suy nghĩ, mặt mày Ngọc Kính tràn ngập ấm áp: “Vậy là tốt.”
Ba thầy trò đi gặp cả nhà Đào thành chủ, nói lời cảm tạ và chào từ biệt bọn họ.
Ba cha con Đào gia tiễn suốt đoạn đường, Đào Nhị thỉnh thoảng lén nhìn Chỉ Du và Cửu Hồi nắm tay nhau, trong lòng dường như có một con mèo tên là tò mò sắp cào nát tim hắn.
Ra khỏi cửa thành, Đào thành chủ vái chào Cửu Hồi và Chỉ Du thật sâu: “Nhờ hai vị giúp đỡ nhiều lần mới không phạm phải sai lầm lớn.”
“Đào thành chủ nói quá lời rồi, là đệ tử của Vọng Thư Các, bảo vệ dân chúng Đào Lâm thành là đạo nghĩa không thể từ chối.” Cửu Hồi đáp lễ lại: “Nếu các ngươi không xử lý thích đáng, sự việc sẽ không được giải quyết đơn giản như vậy.”
Đơn giản?
Đào Nhị nhớ tới những miếng xương gãy đầy đất trong nhà lao, hắn nghi ngờ sự đơn giản mà Cửu Hồi đang nói khác với người thường.
Hắn còn để ý, sau khi Cửu Hồi đáp lễ xong, Chỉ Du lén vói tay qua, bí mật móc ngón tay Cửu Hồi.
Khi hắn cho rằng Chỉ Du sẽ không nói gì, Chỉ Du đột nhiên nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi đoán đúng rồi, Cửu Hồi đã đồng ý để ta làm người ở rể của nàng.”
Nhìn niềm tự hào và sự vui vẻ trong mắt Chỉ Du, Đào Nhị mở to mắt, mãi đến khi ba người của Vọng Thư Các ngự kiếm bay đi, hắn vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cửu Hồi cô nương có gia đình như thế nào, chỉ suy xét để Chỉ Du làm người ở rể mà Chỉ Du đã vui vẻ như vậy, ước gì có thể cho cả thiên hạ biết.
“Đừng nhìn.” Đào Tương Nghi vỗ vào lưng hắn: “Người ta có thể làm người ở rể, đệ có thể làm gì?”
“Đại ca có thể nhẹ tay chút được không?” Đào Nhị sờ cái lưng đau: “Ta chỉ hơi kinh ngạc.”
“Kinh ngạc cái gì?” Đào Tương Nghi không giống đệ đệ ngốc của mình, là thành chủ tiếp theo của Đào Lâm thành, hắn sáng suốt hơn Đào Nhị nhiều.
“Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, Cửu Hồi tiên tử ở đâu, Chỉ Du tiên trưởng sẽ ở chỗ đó à?” Đào Tương Nghi cười: “Mặc kệ trong trường hợp nào, Chỉ Du tiên trưởng luôn ở phía sau Cửu Hồi tiên tử, trong mắt hắn chỉ có một mình nàng. Lúc ở trong nhà lao, chỉ cần một ánh mắt của Cửu Hồi tiên tử, Chỉ Du tiên trưởng đã biết nên mở kết giới hay là nên ra tay. Làm sao đệ hiểu được sự ăn ý này?”
“Ta tưởng rằng bọn họ dùng thuật truyền âm ……” Đào Nhị lẩm bẩm: “Cho nên vừa rồi Chỉ Du tiên trưởng khoe khoang với ta đúng không?”
“Lần sau gặp Cửu Hồi tiên tử, nhớ phải chú ý đúng mực.” Đào Tương Nghi liếc đệ đệ ngốc: “Nếu không lần sau tiên trưởng sẽ khoe với đệ nữa.”
Vọng Thư Các.
Ngạn Bách vắt hết óc xoá xóa sửa sửa trên giấy, tập truyện người ở rể của hắn bị nghẽn, phần mở đầu viết không được trôi chảy.
Sau khi xé tờ giấy, hắn dứt khoát đặt bút xuống, đi ra khỏi phòng.
Trời sắp tối mà tiểu sư đệ vẫn chưa trở về, không biết hắn và tiểu sư muội đi chơi có vui không. Dựa theo kinh nghiệm viết truyện nhiều năm của hắn, tiểu sư đệ và tiểu sư muội chắc chắn sẽ dây dưa thêm một thời gian nữa.
Cần phải có ngươi hiểu lầm ta, ta hiểu lầm ngươi, cuối cùng mới có thể đến được với nhau.
Con mèo đã mở linh trí trong tông môn ba chân bốn cẳng chạy ngang qua trước cửa của hắn, bởi vì chạy quá nhanh nên đã ngã xuống.
“Chạy nhanh như vậy làm chi?” Ngạn Bách xách con mèo yêu ra khỏi vũng bùn, lau sạch bùn đất trên người cho nó: “Lại đánh nhau với con chó yêu phải không?”
“Đa tạ Ngạn Bách tiên trưởng.” Mèo con meo meo cảm tạ, vội vàng nói: “Vừa rồi con chim nhỏ nói với chúng ta, Chỉ Du tiên trưởng phát lì xì cho toàn bộ tiểu yêu, bảo ta mau đi xếp hàng nhận.”
“Tiểu sư đệ đã về rồi à?” Ngạn Bách buông mèo yêu ra, mèo yêu nhanh chóng nhảy ra ngoài, hắn nghi ngờ: “Đêm giao thừa đã qua rồi, phát lì xì làm gì?”
Hắn lo lắng tiểu sư đệ có chuyện trong lòng, vội vàng ngự kiếm đi tìm Chỉ Du, cuối cùng đã tìm thấy hắn trong rừng hoa đào.
Có một hàng dài trước mặt Chỉ Du, ngay cả cá trắm cỏ tinh mới mở linh trí chưa đến một năm cũng nhảy ra khỏi hồ xếp hàng, mèo yêu vừa bị ngã đang xếp hàng ở sau cùng.
“Chỉ Du tiểu sư đệ.” Ngạn Bách đến gần Chỉ Du, cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn. Trước kia có một người tỏ tình thất bại đã nổi điên rải tiền đầy đường, chắc tiểu sư đệ không bị điên như thế chứ?
“Cảm ơn tiên trưởng!” Ếch nhỏ mở bì lì xì, phát hiện bên trong không những có 999 linh thạch, còn có một chai tụ linh đan, nó vui vẻ liên tục cảm tạ Chỉ Du.
Ngạn Bách nhìn thấy một bì lì xì, có thứ tốt như vậy à, hắn ho khan: “Tiểu sư đệ, bì lì xì này là chỉ dành cho các tiểu yêu, hay là tất cả mọi người đều có?”
Nếu bây giờ hắn xếp hàng nhận lì xì, chắc vẫn còn kịp phải không?
“Hả?” Chỉ Du đưa bì lì xì cho tiểu yêu tiếp theo, ngẩng đầu nhìn Ngạn Bách, nở nụ cười: “Sao sư huynh biết ta và Cửu Hồi ở bên nhau?”
“Ta biết cái gì, ta không biết……” Ngạn Bách nói được một nửa mới phản ứng kịp: “Cái gì, ngươi và tiểu sư muội ở bên nhau?!”
Chuyện này khác với trong truyện.
“Chúc tiên trưởng và Cửu Hồi lão đại trăm…… bên nhau mãi mãi!” Cá trắm cỏ tinh nhảy lên, phun ra lời nói của con người: “Hai vị là một cặp trời sinh, yêu thương nhau mãi mãi, không rời xa nhau!”
“Ừm.” Chỉ Du lấy một bì lì xì đưa cho cá trắm cỏ tinh.
Hắn không có lòng dạ gì khác, hắn chỉ thích các tiểu yêu nói sự thật mà thôi.