Chương 1046: Kỹ Năng Thứ Hai
Chương 1046: Kỹ Năng Thứ HaiChương 1046: Kỹ Năng Thứ Hai
Bỗng nhiên, trước gương có thêm một người xuất hiện:
"Đỗ ca, ta phục rồi, ngay từ đầu khi nhìn thấy tên của ngươi trên báo buổi sáng, ta đã không có ý định phản kháng rồi!"
"Ta không phải Đỗ Cách."
Đỗ Cách nhìn hắn và khẽ mỉm cười.
Tân Thiên Dương sững sờ một lát, sau đó hắn nhận được một ánh mắt ra hiệu:
"Đỗ ca, ta hiểu rồi!"
Đỗ Cách lắc đầu, nói:
"Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là gia nhập Cục Phòng thủ Chiến lược quốc gia, hai là bị ta giết chết..."
"Một, một, ta chọn một."
Tân Thiên Dương không đợi Đỗ Cách nói xong, hắn vội vàng đưa ra lựa chọn:
"Từ giờ trở đi, ta chính là một con chó của Đỗ ca ngài, ngài bảo ta cắn ai thì ta sẽ cắn người đó..."
"Lần này Đỗ Cách không tham gia trò chơi."
Đỗ Cách liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười nói:
"Tuy nhiên, ngươi có thể đối xử với ta như hắn, dù sao bọn ta cũng cùng một tỉnh cầu, trước khi ra chiến trường, Đỗ ca đã dặn dò ta rất nhiều, ta tuân theo ý chí của hắn, sẽ đối xử tử tế với tất cả những ai hợp tác với ta."
Tân Thiên Dương lại sững sờ, hắn nghi ngờ nhìn Đỗ Cách, gật đầu:
"Được."
"Từ khóa của ngươi là gì?"
Lúc này, Nạp Lan Ly mới tỉnh táo lại, nàng tìm một cái nắp để đậy thùng rác lại, quay đầu căm hờn liếc nhìn Đỗ Cách, khó khăn bật máy vi tính lên, giọng khàn khàn khàn hỏi.
"Phản chiếu."
Tân Thiên Dương nhìn một nửa thông tin về mình được ghi lại trên màn hình máy vi tính, hắn sững sờ một lúc, thành thật nói.
"Kỹ năng."
Nạp Lan Ly nói.
"Hoa trong gương, trăng trong nước, ta có thể lợi dụng mặt gương để tạo ra một thế giới trong gương, ta có thể kéo kẻ thù vào thế giới trong gương này."
Tân Thiên Dương liếc nhìn Đỗ Cách và nói.
"Thế giới trong gương lớn cỡ nào?"
Đỗ Cách hỏi.
"Nó tỷ lệ thuận với tỉnh thần lực của ta."
Tân Thiên Dương nói.
"Kỹ năng thứ hai."
Nạp Lan Ly hỏi. "Người trong gương."
Tân Thiên Dương nói:
"Ta có thể di chuyển nhanh chóng nhờ vào mặt kính."
Nạp Lan Ly yên lặng ghi chép:
"Ngươi đến từ tỉnh cầu nào?"
Tân Thiên Dương sững sờ một lúc và nói:
"Thiên Lang Tỉnh."
Nạp Lan Ly chuyển sang giao diện khác, tiếp tục hỏi:
"Từ khóa của Ứng Phỉ là gì?"
Tân Thiên Dương do dự.
Đỗ Cách mỉm cười:
"Thiên Dương, lúc này tìm được tổ chức là chuyện tốt, chẳng mấy chốc, Bích Hinh sẽ triển khai kế hoạch dọn dẹp và kết nạp các chiến sĩ dị tỉnh. Không ai có thể thoát khỏi sự sàng lọc dữ liệu lớn của Bích Tinh, chiến đấu một mình thì sớm muộn øì cũng sẽ bị đào thải."
Tân Thiên Dương mím môi:
"Đánh bạc."
"Kỹ năng thì sao?"
Đỗ Cách hỏi.
"Ta chỉ biết một trong số đó là thay đổi thời cơ."
Tân Thiên Dương nói:
"Chỉ cần nàng tham gia đánh cược, nàng nhất định sẽ là người kiếm được nhiều lợi nhuận nhất."......
Đục nước béo cò.
Những kỹ năng trước đây lần đầu tiên hiện lên trong tâm trí của Đỗ Cách.
Cũng là quyền lợi tối đa nhất, rõ ràng thời cơ của Ứng Phỉ lại không tốt bằng việc đục nước béo cò.
Suy cho cùng, đục nước béo cò thì hắn chỉ cần khuấy đục nước là đủ rồi, nhưng kỹ năng của Ứng Phỉ lại yêu cầu phải mở thị trường đánh cược.
Nhưng tại sao nàng không mở đánh cược trên chiến võng để xem cuối cùng ai là người chiến thắng trên chiến trường dị tỉnh?
Đỗ Cách hơi giật mình, sau đó hắn đã hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Vụ đánh cược mà nàng tham gia thì nàng mới có thể là người kiếm được lợi nhuận nhiều nhất.
Nếu như các chiến sĩ dị tỉnh khác không vào trong trò chơi hoặc chỉ có một số người vào trong trò chơi thì cho dù nàng có thu được lợi ích lớn nhất cũng sẽ không thể có được thứ hạng tốt!
Chẳng trách nàng liên tục gài bẫy trên chiến võng, có khả năng lớn là nhóc con này sẽ cà ra được kỹ năng thứ hai, có một kỹ năng khác là có thể bắt buộc người khác phải tham gia đánh cược, nàng chắc chắn sẽ thắng trong ván cược ở chiến trường dị tỉnh này.
Cũng có nghĩa là, rất có thể Ứng Phỉ sẽ không thức tỉnh được khả năng thứ hai.
May sao nàng là phụ nữ! Nếu không, chỉ có thể tiêu diệt nàng thôi.
Đỗ Cách tận hưởng vận may viển vông mang lại, điều hắn sợ nhất chính là gặp phải loại đối thủ như thế này giống như cái lần hỗn loạn của Lạc Sương lúc đó, cho đến tận lúc chết mà tên đó vẫn chưa biết tại sao mình lại thua...
Đỗ Cách liếc nhìn Tân Thiên Dương, sau đó quay người đi ra ngoài:
"Đi thôi, tranh thủ thời gian đi tìm Ứng Phỉ, nếu còn không nhanh lên thì tên Phiền Liệt kia sẽ chạy mất dạng đấy."
"Phiền Liệt bỏ chạy?"
Nạp Lan Ly giật mình.
"Cả hai chúng ta đều ở đây, hắn có thể không chạy sao?"
Đỗ Cách có thể cảm nhận được tốc độ chạy trốn của Phiền Liệt, hắn cười nhẹ rồi tìm lý do lấp liếm cho qua.
"Khốn nạn!"
Nạp Lan Ly tức giận mắng một câu.
"Yên tâm đi, không chạy được đâu."
Đỗ Cách cười nói:
"Tên đó nhát gan lắm, Ứng Phỉ giải quyết xong ngay ấy mà, ngươi chỉ cần gọi điện thoại cho hắn là hắn sẽ quay lại ngay thôi. Giải quyết hai chiến sĩ dị tỉnh xong thì hắn sẽ hiểu chúng ta không phải là người bình thường."
"Hừ!"
Nạp Lan Ly khịt mũi, hiển nhiên nàng không hài lòng với việc Phiền Liệt chạy trốn.