Chương 1045: Thủy Tỉnh
Chương 1045: Thủy TỉnhChương 1045: Thủy Tỉnh
"Tân Thiên Dương, ta là Nạp Lan Lý - Cục Phòng thủ Chiến lược quốc gia, ngươi đi ra đi, chúng ta có thể nói chuyện."
Nạp Lan Ly chưa từng gặp phải tình huống kỳ lạ như vậy, nàng bày ra tư thế phòng bị, một tay đưa giấy chứng nhận ra.
"Người của Chính phủ? Từ lâu ta đã nói chiến võng có thể là một cái bẫy, thế mà tên Ứng Phỉ ngu ngốc kia vẫn ôm tâm lý may mắn."
Tân Thiên Dương lại cười và nói:
"Chờ ta giết người bên cạnh ngươi, ta sẽ nói chuyện với ngươi..."
Xung quanh vẫn là một mảnh hư không.
Ngoại trừ Nạp Lan Ly ở bên cạnh, Đỗ Cách không cảm nhận được bất kỳ thứ gì khác, ánh mắt hắn nhìn lướt qua mảnh vụn thủy tỉnh trên mặt đất, trong số những mảnh thủy tỉnh, có thể nhìn thấy một bóng người mờ nhạt đi ngang qua, phân tán những mảnh vỡ đó rồi đi xuyên qua.
"Tìm thấy ta rồi à!"
Tân Thiên Dương chú ý đến ánh mắt của Đỗ Cách:
"Nhưng ngươi có thể làm gì ta chứ? Ngươi hoàn toàn không thể đánh trúng ta, trong không gian của ta, ta là vô địch..."
Soạt!
Chân của Đỗ Cách giẫãm lên những mảnh vụn của gương vỡ, một mảnh gương bị hắn giẫãm nát bấy.
"Vô dụng thôi, tấm gương càng nát thì phạm vi hoạt động của ta càng lớn, ngươi càng không thể tìm thấy ta."
Tân Thiên Dương cười mỉa mai:
"Chỉ cần chuẩn bị tốt để ta nghiền chết ngươi từ từ thôi! Một mình ngươi mà dám tìm tới bọn ta, lá gan của ngươi lớn thật đấy..."
Nói xong, một luồng ánh sáng lạnh khác quét thẳng đến cổ họng Đỗ Cách.
Đầu của Đỗ Cách hơi nghiêng sang một bên, né tránh đòn tấn công của hắn, Đỗ Cách cũng phất tay, lại nghiền nát một chiếc gương khác.
Trên mặt đất càng lúc càng có nhiều mảnh thủy tỉnh.
Nạp Lan Ly lấy điện thoại di động ra, nhưng không có một chút tín hiệu nào, nàng không khỏi cau mày:
"Lâm Hồng, phải làm sao đây? Nơi này hình như là một không gian khác."
"Chỉ cần đánh nát là được rồi, ba ngày, hắn có thể thu thập được bao nhiêu gương chứ?"
Đỗ Cách thờ ơ cười nói:
"Ta không tin nếu đánh nát gương của hắn thành bụi bặm, hắn vẫn có thể trốn..."
Nói xong, bóng dáng hẳn lại chuyển động tựa như một cơn gió lốc, giẫm lên từng mảnh thủy tỉnh vỡ vụn giống như pha lê trên mặt đất một cách chính xác, hễ mảnh thuỷ tỉnh nào vị hắn giẫm trúng, tất cả đều biến thành bụi bặm.
Trong lúc đó, thỉnh thoảng vẫn có từng đợt Tân Thiên Dương đánh lén.
Cùng lắm cũng chỉ để lại một vài mảnh thuỷ tỉnh vỡ trên mặt đất mà thôi.
Tốc độ của Tân Thiên Dương không đủ nhanh, hoàn toàn theo không kịp tốc độ của Đỗ Cách. Ánh mắt của Nạp Lan Ly cũng không theo kịp tốc độ của hai người, trong mắt nàng chỉ có một vài bóng người quay tới quay lui, thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng thuỷ tỉnh vỡ.
Hừ!
Còn nói ngươi không phải anh hùng đeo mặt nạ?
Đột nhiên, thân thể nàng nhẹ bẫng, thế mà lại bị Đỗ Cách bế ngang hông lên.
"Làm gì thế?"
Nạp Lan Ly hỏi.
"Tới đi, kề vai chiến đấu cùng ta."
Đỗ Cách khẽ mỉm cười, lần nữa tăng tốc.
Nạp Lan Ly thấy hoa cả mắt.
Cảnh tượng bên cạnh biến thành một dải màu hình đường cong đang chuyển động rất nhanh.
Nàng không nhìn rõ gì cả.
Lúc này, Nạp Lan Ly cảm thấy mình như bị đưa vào máy ly tâm không có quy tắc, tất cả nội tạng sắp bị vung ra khỏi cơ thể mất rồi.
Nàng là đặc công cấp cao nhất của Liên Bang, đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào cũng không sợ hãi.
Nhưng bây giờ, nàng lại ôm chặt lấy Đỗ Cách, vì sợ Đỗ Cách sẩy tay sẽ ném nàng ra ngoài, với tốc độ nhanh như vậy, nàng nhất định sẽ thịt nát xương tan. ...
Với hàng loạt âm thanh kính vỡ.
Đột nhiên, một ánh sáng rực rỡ truyền đến.
Đỗ Cách dừng lại.
VỊ trí của hai người đã biến thành phòng khách của một căn nhà.
Đỗ Cách đặt Nạp Lan Ly đứng trên mặt đất.
Nạp Lan Ly choáng váng quay cuồng, nàng chỉ cảm thấy trong dạ dày đảo loạn cùng cực, rất khó chịu.
Nàng nhìn Đỗ Cách, đột nhiên quay lưng lại, không thể kìm nén được nữa mà nôn ra, khoảnh khắc nàng nôn ra, chân của Đỗ Cách móc lên một cái, một cái thùng rác rơi chính xác xuống trước mặt nàng...
Nạp Lan Ly ôm thùng rác, nôn mửa đến nỗi tối tăm mặt mày.
Đỗ Cách không để ý tới Nạp Lan Ly nữa, mà nhìn những chiếc gương trước mặt:
"Đi ra ra, ngươi còn định trốn tới khi nào?"
"Ngươi là ai?"
Tân Thiên Dương trong gương nhìn Đỗ Cách với vẻ mặt hoảng sợ.
"Ngươi nghĩ sao?"
Đỗ Cách nhìn vào tấm gương trước mặt và mỉm cười nói.
"Đỗ Cách?"
Tân Thiên Dương há hốc miệng một hồi lâu mới chật vật phun ra được một cái tên.
Đỗ Cách không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nhìn vào tấm gương trước mặt và nói:
"Ngươi tự mình ra ngoài hay là đợi ta đánh nát tấm gương để ép ngươi ra ngoài?" "Cho dù ngươi có đánh nát chiếc gương, ngươi cũng không thể giết ta."
Tân Thiên Dương nói:
"Trừ phi ngươi có thể xóa bỏ tất cả các tấm gương có trên thế giới này, nếu không, ngươi sẽ mãi mãi không thể nào giết chết ta."
"Vậy thì thử xem, xem là tốc độ di chuyển của ngươi nhanh hơn hay là tốc độ của ta nhanh hơn?"
Đỗ Cách mỉm cười:
"Thật ra, tốc độ vừa rồi của ta vẫn chưa đạt đến giới hạn."
Sắc mặt Tân Thiên Dương thay đổi, trên mặt hắn nở nụ cười méo mó:
"Đừng, ta ra, ta ra là được chứ gì?"
Nói xong, những gợn sóng nước trên mặt gương dao động.