Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 114 - Chương 114: Hai Mươi Người

Chương 114: Hai Mươi Người Chương 114: Hai Mươi NgườiChương 114: Hai Mươi Người

Cú đấm được tung ra, lại đánh vào không khí, Đồng Thế Hoành có được kinh nghiệm chiến đấu phong phú theo bản năng thu nắm đấm lại, quả nhiên, mũi kiếm sắc bén dán sát cánh tay của ông ta chém xuống, chỉ cần ông ta chậm một tích tắc thôi là nửa cánh tay đã bị chém đứt rồi.

Tốc độ nhanh thật.

Đồng Thế Hoành vừa mới đánh được hai chiêu đã hoảng sợ hít thở sâu, từ vị trí đứng và tay cầm kiếm của Phùng Thất lúc nãy, ông có thể nhận ra được Phùng Thất không có võ nghệ gì cả, nhưng tốc độ cực nhanh và khả năng phản xạ này đủ để hắn có thể nghiền ép hơn phân nửa cao thủ đỉnh cấp trên giang hồ.

Quá nhanh!

Lại không ngờ Đỗ Cách ở đối diện cũng hoảng sợ y như ông ta, ngũ cảm nhanh nhạy của hắn làm hắn có thể nhìn thấy rõ mỗi một động tác của Đồng Thế Hoành, nhưng đối phương giống như có thể tiên đoán trước được vậy, luôn có thể né tránh sát chiêu của hắn kịp lúc.

Hơn nữa nắm đấm trông có vẻ vô cùng chậm chạp kia thật ra lại có tốc độ rất nhanh, giống như có thể nhảy qua không gian, đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Nghe nói quyền vương ở địa cầu có thể đấm mười mấy quyền trong vòng một giây, hiển nhiên tốc độ ra quyền của Đồng Thế Hoành đã vượt xa tần suất này, hơn nữa còn có luôn cả sức mạnh.

Quan trọng nhất là ông ta có thể giữ tốc độ ra quyền này rất lâu, còn có thể biến chiêu giữa đường, cực kỳ khủn bố.

Không hổ danh là cao thủ nhất lưu có nội lực trợ giúp ở võ lâm.

Trước khi hắn thống nhất Lư Dương Thành thì chắc chắn không phải là đối thủ của Đồng Thế Hoành, cho dù có đứng ở sau lưng ông ta, kích hoạt đâm mạnh ở sau lưng thì chỉ e là ông ta cũng sẽ có cơ hội quay người lại, đấm vào mặt hắn một đấm.

Còn có trực giác chiến đấu cực kỳ khủng bố này nữa.

Chẳng trách Khâu Mộc Thiên lại muốn mời ông ta đến đây đối phó với hắn, nếu hắn không tiến bộ nhanh đến mức này, gặp được ông già ở đối diện, tám chín mươi phần trăm là sẽ thua ngay.

Quả nhiên, chỉ bảo vệ một Lư Dương Thành nho nhỏ là vẫn chưa đủ để khiến hắn có thể trấn áp cả thiên hạ.

Tương lai còn dài dằng dặc, còn phải cố gắng hơn rất nhiều. ...

"Má ơi, ông già này nhanh thật đó!"

Phùng Trung líu lưỡi:

"Không ngờ còn có thể đuổi kịp tốc độ của Thất ca nữa."

"Mạnh lắm à?"

Vương Tam lại không cảm thấy thế, âm u nói:

"Tam môn ngũ phái lương bang nhất gia, tính luôn cả những cao thủ ẩn giấu không nằm trong những môn phái đó thì nhiều nhất cũng chỉ hai mươi người giống như ông ta..."

"Hai mươi người mà còn chê ít à?"

Phùng Trung nói:

"Ta phát hiện ngươi càng ngày càng mạnh miệng rồi."

Vương Tam liếc nhìn hắn ta, hỏi: "Chúng ta đã đến thế giới này được mấy ngày rồi?"

Phùng Trung hơi sững sờ, khi nhìn Đồng Thế Hoành đã bình tĩnh hơn nhiều:

"Xem ra ông ta cũng thường thôi."

"Thường với Thất ca thôi."

Vương Tam nhìn Đỗ Cách, ánh mắt trán ngập mê luyến, lẩm bẩm nói:

"Từ trước đến nay trong khu mô phỏng chưa từng có ai trâu bò như Thấy ca, chỉ sợ sau này hắn sẽ đến chiến trường dị tính."

"Đúng vậy!"

Phùng Trung đồng ý gật đầu:

"Không biết là nhà nào có thể nuôi dạy ra được một Thất ca có tài năng nổi bật như thế này, lần này chờ ra khỏi khu mô phỏng, hắn chắc chắn sẽ nổi tiếng..."...

Khâu Mộc Thiên nhìn hai người đang đánh nhau, mặt đầy ai oán, Phùng Thất có thân thủ như thế này mà còn đi đánh lén cha của nàng, đúng là không nói võ đức gì cả mà!

Quá vô sỉ!

Giờ phút này, trong lòng Khâu Mộc Thiên vô cùng bi thương, nàng đột nhiên ý thức được, chỉ e là cả đời này nàng cũng không thể nào cứu được cha và cướp lại Thiết Chưởng Môn nữa. ...

"Vương Tam, ngươi làm gì đó?"

Đỗ Cách đột nhiên hô to.

Đồng Thế Hoành theo bản năng giật mình, lộ ra sơ hở.

Đỗ Cách quét ngang kiếm về phía bờ vai của ông ta, sau đó thuận thế lách người, vòng ra phía sau lưng Đồng Thế Hoành.

Đâm mạnh ở sau lưng.

Khoảng cách gần như thế, Đồng Thế Hoành hoàn toàn không kịp phản ứng, một thanh trường kiếm bằng tỉnh cương đã gác lên cổ ông ta.

Mũi kiếm lạnh như băng dán sát cổ họng Đồng Thế Hoành, Đỗ Cách mỉm cười nói:

"Đồng môn chủ, ngươi thua rồi."

Khó mà đề phòng được!

Quả nhiên, tốc độ tấn công từ sau lưng của hắn nhanh hơn khi tấn công trực diện rất nhiều.

Đồng Thế Hoành âm thầm thở dài, cảm nhận được mũi kiếm sắc lạnh dánh ở trên cổ, ông ta đột nhiên sửng sờ, dường như nghe thoảng thoảng có mùi vừa khai vừa thối, không khỏi thay đổi sắc mặt:

"Phùng bang chủ, mau lấy kiếm ra đi, lão phu thua!"

Tiêu rồi!

Khâu Mộc Thiên đau đớn nhắm mắt lại.

"Đồng môn chủ, đa tạ!"

Đỗ Cách thu kiếm lại, cười tủm tỉm lui ra sau vài bước, hắn khá hài lòng với kết quả của lần thi đấu này, dưới tình huống không có Vương Tam giúp đỡ mà vẫn có thể đánh bại cao thủ nhất lưu, lần này thì việc giữ gìn chính nghĩa trong chốn giang hồ càng chắc ăn hơn nữa.
Bình Luận (0)
Comment