Chương 113: Thiên Ma Đoạt Xá
Chương 113: Thiên Ma Đoạt XáChương 113: Thiên Ma Đoạt Xá
Đỗ Cách nhìn hai người Đồng Thế Hoành đã kinh ngạc đến ngu người, nghiêm túc nói:
"Nhưng mà trước lúc đó thì không có ai có thể ngăn cản quyết tâm bảo vệ thế giới của Phùng mỗ. Nếu không thần chắn giết thần, Phật chắn giết Phật."
Điên rồi à!
Ngươi như thế này, ai dám tin đến cuối cùng ngươi sẽ vì giữ gìn mà tự giết bản thân chứ?
Khóe mắt Đồng Thế Hoành run rẩy kịch liệt, nhìn Vương Tam và Phùng Trung vừa mới bước ra khỏi Duy Hòa Bang, tính toán giữa lợi và hại một lúc, lại nhìn Đỗ Cách nói:
"Phùng bang chủ, ngươi chiến đấu một trận chiến công bằng với Đồng mỗ, nếu ngươi thắng, Thần Quyền Môn của Đồng mỗ sẽ gia nhập vào liên minh Duy Hòa, nếu ngươi thua thì thả Đồng mỗ đi, Đồng mỗ sẽ tự xử lý chuyện trong Thần Quyền Môn, thế nào?”"...
Đỗ Cách nhìn Đồng Thế Hoành, cười gật đầu:
"Được thôi."
Đồng Thế Hoành thở phào nhẹ nhõm, vận khí điều chỉnh lại trạng thái chiến đấu của bản thân.
Đỗ Cách rút thanh trường kiếm đeo ở sau lưng ra, tay cầm kiếm, ôm quyền nhìn về phía Đồng Thế Hoành, trịnh trọng nói:
"Đồng môn chủ, thanh kiếm này dài ba thước bảy tấc, rộng một tấc ba phân, chế tạo từ tỉnh cương, từng chém hung thú Thao Thiết, đặt tên là Thao Trúng Kiếm."
Thao Trúng Kiếm?
Đồng tử Đồng Thế Hoành co rụt lại, một số hình ảnh không mấy tốt đẹp không tự chủ được mà chui vào trong đầu óc của ông ta, khí thế vừa mới tích tụ được đột nhiên biến mất gần hết.
Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Đỗ Cách, ông ta hít thở sâu, lại điều chỉnh lại cảm xúc, học theo Đỗ Cách, giơ nắm đấm của ông ta ra nói:
"Lão phu không dùng binh khí, hai nắm đấm cứng như thiết này đánh khắp thiên hạ, được gọi là bá vương quyền, Phùng bang chủ, thỉnh chỉ giáo."
Đỗ Cách lại nhìn về phía Đồng Thế Hoành, duỗi tay kéo Vương Tam qua nói:
"Vương Tam, Thiên Ma đoạt xa, tấn công sóng âm, nơi sóng âm đi đến có thể mê hoặc lòng người..."
Ong!
Giống như có một tia sét nổ tung trong đầu Đồng Thế Hoành.
Đầu óc ông ta trống rỗng, chúng ta đang luận võ, ngươi giới thiệu kiếm thì cũng thôi, giới thiệu hắn ta làm gì.
Đồng Thế Hoành bực bội trừng mắt nhìn Đỗ Cách, tức giận nói:
"Phùng bang chủ, là trận chiến công bằng giữ hai chúng ta, nếu có người thứ ba tham gia, cho dù Đồng mỗ có thua thì cũng sẽ không phục."
Ông ta cẩn thận thong dong suốt cả đời, không ngờ lại gặp được Phùng Thất, chỉ trong chốc lát mà đã mất bình tĩnh rất nhiều lần, đùng là điên rồi mà.
"Ồ, ta thấy Đồng môn chủ cứ nhìn hắn ta mãi cho nên mới định giới thiệu Vương Tam cho Đồng môn chủ biết, hắn ta sẽ không tham dự vào trận chiến đấu nào, môn chủ nghĩ nhiều rồi." Đỗ Cách cười nhạt, chỉ thẳng kiếm về phía trước.
Đồng Thế Hoành là cao thủ đứng đầu ở thời điểm hiện tại, võ công đại diện cho trình độ nhất lưu ở thế giới này.
Sau khi đã ổn định xong rồi, giấc mộng võ hiệp của Đỗ Cách lại bắt đầu sống lại.
Nhưng thuộc tính siêu cao làm hắn đánh mấy người Cao Dung giống như chém dưa xắt rau, khó khăn lắm mới gặp được Đồng Thế Hoành, đương nhiên muốn luận bàn với ông ta một trận, để giải tỏa cơn ghiền muốn đánh nhau với cao thủ, cũng thử nghiệm xem hiện tại năng lực của bản thân cao đến mức nào, hắn cũng không thể đi đâu cũng xách Vương Tam theo được.
Nhưng mà khi đối mặt với sự vật không biết, Đỗ Cách cũng không dám qua loa, đương nhiên phải nghĩ cách để áp chế nhuệ khí của ông ta.
Đây không phải ám chiêu, đây là cuộc chiến tâm lý trước khi cao thủ luận võ.
Kiều chỉ sợ hãi của Vương Tam cũng là một đòn tâm lý.
Sức ảnh hưởng của Kiều chỉ sợ hãi quá lớn, một khi sử dụng với cao thủ như Đồng Thế Hoành, ông ta cũng coi như thành đồ bỏ, lúc trước những người từng bị trúng Kiều chỉ sợ hãi như Phùng Vân Kiệt hay Hàn Tá, bây giờ đều bị giáng chức xuống thành hương chủ, để họ cố gắng rời xa Vương Tam nhất có thể, phát huy ra tác dụng lớn nhất.
Hiện tại Duy Hòa Bang rất thiếu người, có thể không cần dùng thì cố gắng đừng dùng, cao thủ thì chủ yếu vẫn phải dùng tín ngưỡng và lý niệm để thuyết phục.
Lỡ như thật sự không đánh lại Đồng Thế Hoành, lúc đó lại để Vương Tam dùng tài hùng biện cũng không muộn.
Đỗ Cách tin chắc rằng Vương Tam sẽ không cổ hủ như thế. ...
Đồng Thế Hoành nhìn thanh Thao Trúng Kiếm trong tay Đỗ Cách, lại nhìn về phía Vương Tam đang đứng ở bên cạnh không hiểu sao lại đang mỉm cười, tâm trạng cực kỳ bực bội, cho dù như thế nào cũng không bình tĩnh lại được, ông ta hít thở sâu, miễn cưỡng ổn định lại cảm xúc:
"Mời."
Vừa mới nói xong.
Tầm nhìn của ông ta đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Đỗ Cách nữa.
Tiếng gió rít truyền từ bên trái đến.
Ông ta hơi nghiêng người, né tránh mũi kiếm đâm về phía trái tim, trở tay đấm một quyền vào đầu của Đỗ Cách.