Chương 112: Không Thể Nào
Chương 112: Không Thể NàoChương 112: Không Thể Nào
Chính Đỗ Cách cũng không biết được thuộc tính của hắn đã cao đến mức nào, dù sao tất cả động tĩnh trong vòng bán kính hai dặm quanh hắn đều không thể thoát được lỗ tai của hắn.
Hai người Đồng Thế Hoành và Khâu Mộc Thiên chạy đến bên ngoài Duy Hòa Bang thương lượng cách đối phó hắn, chẳng khác nào nói thằng vào trong lỗ tai, sao hắn có thể thả con mồi đã chạy đến tay rời đi, lập tức quyết định chạy đến.
Thông qua đủ loại phương pháp, Đồng Thế Hoành đã phán đoán ra được thực lực của Phùng Thất chỉ e là không thua kém gì ông ta, nhưng hiện tại nhìn thấy tốc độ của Phùng Thất, cái gì mà không thua kém ông ta chứ, rõ ràng là hơn xa thì có!
Lúc đó ông ta lập tức thay đổi sắc mặt.
"Phùng Thất?"
Nhìn Phùng Thất đột nhiên xuất hiện, Khâu Mộc Thiên ngơ ngác đứng yên tại chỗ, nàng cũng rõ tại sao bọn họ lại bại lộ, bọn họ chỉ vào Lư Dương Thành ăn bữa cơm, nghe một câu chuyện xưa, muốn mật báo cũng không thể nhanh như thết
"Tam tiểu thư, ngươi đã mang Đồng môn chủ đến, coi như là thành công, về Duy Hòa Bang gặp ông cụ đi thôi, ngươi đi lâu như thế, ông ta rất nhớ ngươi."
Đỗ Cách nhìn về phía Khâu Mộc Thiên, thuận miệng đổ tội lỗi lên trên đầu nàng.
Sắc mặt Khâu Mộc Thiên đột nhiên thay đổi, cuống quít giải thích:
"Đồng bá bá, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, ta không có..."
"Ta biết rồi."
Đồng Thế Hoành ngắt lời nàng, nhìn Đỗ Cách, giống như gặp được kẻ địch cực mạnh:
"Phùng Thất, ngươi muốn như thế nào?"
"Phùng mỗ muốn mời Đồng môn chủ gia nhập vào liên minh Duy Hòa, cùng nhau bảo vệ đạo nghĩa của võ lâm."
Đỗ Cách ôm quyền nói.
"Nếu Đồng mỗ nói không thì sao?"
Đồng Thế Hoành nói.
"Vậy Phùng mỗ sẽ đánh bại Đồng môn chủ, lại sát nhập Thần Quyền Môn và Duy Hòa Bang, cùng nhau bảo vệ đạo nghĩa võ lâm."
Đỗ Cách không để ý, cười cười nói.
"Ngông cuồng."
Đồng Thế Hoành hừ lạnh nói.
"Đồng môn chủ, không phải Phùng mỗ ngông cuồng, chỉ là bất đắc dĩ phải làm thế thôi!"
Đỗ Cách cười nói:
"Lúc nãy ta mới nghe Đồng môn chủ nói, Phùng Thất là ngọn nguồn của loạn thế, ta lại không đồng ý với điều này. Dù sao thì tất cả những gì ta làm đều chỉ là vì giang hồ..."
"Ngươi nghe được sao?”
Đồng Thế Hoành lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, ông ta nhìn về phía Duy Hòa Bang: "Không thể nào?"
"Tại sao lại không thể chứ? Ta có phải người đâu."
Đỗ Cách nhìn Đồng Thế Hoành cười nói:
"Hai người các người chạy đến dưới lỗ tai ta thương lượng phương pháp đối phó ta, sao ta có thể không nghe thấy được chứ?"
Ai mà biết lỗ tai của ngươi có thể nghe thấy được lời nói cách xa hai dặm chứ?
CMN ngươi có còn là người hay không?
Được rồi!
Ngươi là Thiên Ma, không phải người!
Sắc mặt Đồng Thế Hoành càng thêm khó coi, nếu nói lúc nãy ông ta còn có thể nắm chắc bảy tám mươi phần trăm có thể an toàn rút lui, vậy thì hiện tại còn không đến ba mươi phần trăm.
Lúc này ông ta đã hối hận đến xanh cả ruột, ông ta không nên tò mò nhiều như thế, tại sao lại muốn đích thân đến bắt Thiên Ma, nghe thấy cái thứ xa lạ như thế này thì nên từ từ xem, cẩn thận suốt một đời, không ngờ lại gặp trắc trở ở nơi này.
"Phùng mỗ một lòng muốn bảo vệ người trong thiên hạ, đồng môn chủ lại cho rằng ta là ngọn nguồn của loạn thế. Trong chỗ giang hồn, còn có mấy trăm người tương tự như Phùng mỗ, chờ bọn họ trưởng thành, thế giới này có còn yên bình nữa hay không? Đồng chưởng môn, trong môt Lư Dương Thành nho nhỏ mà đã có bốn Thiên Ma xuất hiện. Thần Quyền Môn là một trong tam môn ngũ phái, Đồng môn chủ cho rằng trong môn phái của ngươi có Thiên Ma đang che giấu không?"
Đỗ Cách nhìn thằng vào mắt Đồng Thế Hoành nói:
"Tính thời gian thì chuyện của Lư Dương Thành cũng đã được truyền ra ngoài. Ngươi nói xem nếu Thiên Ma ở bên trong Thần Quyền Môn biết được chuyện ta làm, có thể chó cùng rứt giậu, tăng tốc độ cướp đoạt Thần Quyền Môn lên không?"
Đồng Thế Hoành giật thót cả mình, lại ra vẻ bình tĩnh nói:
"Ngươi cướp và bọn họ cướp thì có gì khác nhau chứ? Đều là cá mè một lứa mà thôi."
"Thuộc tính của ta là giữ gìn, chỉ cần thiên hạ yên ổn thì ta sẽ vô hại, Thần Quyền Môn vẫn cứ là của ngươi, nhưng những Thiên Ma có thuộc tính khác thì ta chưa chắc, giống như Thao Thiết, nếu ép hắn ta quá đáng thì hắn ta sẽ ăn thịt người thật."
Đỗ Cách nói:
"Đồng môn chủ, mượn tay của ta để diệt trừ bọn họ, sau đó các ngươi lại tập trung lực lượng để diệt trừ ta, cuối cùng toàn bộ thế giới đều khôi phục hòa bình. Đạo lý đơn giản như thế, sao ngươi lại không hiểu được chứ?"
Đồng Thế Hoành sửng sốt:
"Tiêu diệt ngươi?"
"Đúng vậy! Thuộc tính của Phùng mỗ là giữ gìn. Thiên Ma không thuộc về thế giới này, sự tồn tại của chúng ta cuối cùng thì cũng sẽ quấy rầy đến sự vận hành của toàn bộ thế giới. Phùng mỗ cũng là Thiên Ma, cho nên cuối cùng giữ gìn tự giết bản thân, khôi phục toàn bộ trật tự cho thế giới này thì mới coi như là công đức viên mãn thật sự."