Chương 111: Ông Cụ
Chương 111: Ông CụChương 111: Ông Cụ
"Dùng cách gì?"
Đồng Thế Hoành hỏi.
"Phùng Thiên Ma của ta rất lợi hại, dạo vài vòng quanh Thao Thiết, đảo mắt vài cái là lập tức có cách ngay. Cho dù cơ thể của Thao Thiết có cứng rắn đến mức nào thì cũng phải ăn cơm j phân đúng không, da chỗ đó của nó cũng phải mềm thôi!"
Ông cụ kia hút mì sợi rồn rột, hai mắt càng thêm sáng:
"Phùng Thiên Ma nhanh chóng quyết định, tranh thủ lúc Thao Thiết không để ý đến, chạy ra sau lưng của nó, cầm kiếm chọc thẳng vô chỗ kia, động tác nhanh như tia chớp, phụt một phát, thanh kiếm dài chừng ba thước chui tọt hết vào bên trong."
"Ngươi không biết đâu, Thao Thiết kêu thảm lắm, lúc đó ông già ta cũng đứng bên cạnh nhìn, lúc Phùng Thiên Ma rút kiếm ra, màu đỏ màu vàng gì cũng có đủ, chậc chậc, chằng trách lúc đó Thao Thiết phải chạy nhanh đến thế, chỗ đó của ngươi bị đâm thì cũng sẽ chạy nhanh như thế thôi..."
Đồng Thế Hoành đột nhiên thay đổi sắc mặt, mì nghẹn ở cổ họng, nuốt cũng không được, phun cũng không xong, suốt đường đi đến này ông ta đã nghe được rất nhiều chuyện về chém giết Thao Thiết, lại không ngờ rằng lại chém giết băng cách này.
"Không ngờ đến đúng không!"
Ông cụ kia thấy đã đạt đến hiệu quả, đắc ý cười to:
"Cho dù là ai cũng không ngờ đến. Ngươi không thấy được đâu, Thao Thiết sống dai lắm, đâm một nhát còn chưa chết được, Phùng Thiên Ma liên tục đuổi theo phía sau Thao Thiết, phải đâm chừng mấy chục kiếm, chậc chậc. Đến khúc sau thì thanh kiếm kia cũng bị nhuộm thành màu vàng luôn. Phùng Thiên Ma đã giơ thanh kiếm đó lên để tuyên bố sáng lập ra Duy Hòa Bang..."...
Bên ngoài Lư Dương Thành, Đồng Thế Hoành ngồi bên trong đình hóng mát cho người ta nghỉ ngơi ở bên đường cái nhìn Duy Hòa Bang đang rộn ràng nhốn náo ở cách đó không xa, im lặng không nói gì.
Khâu Mộc Thiên đứng ở bên cạnh ông ta, yên lặng không nói gì.
Sau khi hai người nghe ông cụ ăn mì kể lại câu chuyện chém giết Thao Thiết kia, lại tìm thêm mười mấy người để xác nhận, đều nhận được kết quả giống nhau, sau đó, bọn họ đều rơi vào trạng thái như thế này.
"Đồng bá bá, có phải ngài cũng không chắc chắn có thể đối phó được Phùng Thất đúng không?"
Khâu Mộc Thiên nhịn không được hỏi.
Đồng Thế Hoành không tự chủ được mà nhíu mày vài lần nói:
"Chỉ cần là người thì đều có nhược điểm, Thiên Ma cũng giống thế. Nhìn chung tất cả các lần chiến đấu của Phùng Thất thì hắn đều chỉ đánh lén từ phía sau lưng người ta, cho nên có thể suy luận, chính diện của hắn chính là sơ hở, chỉ cần không cho hắn có cơ hội vòng ra phía sau thì vẫn có thể tiêu diệt được hắn."
"Nhưng mà nếu muốn diệt trừ Phùng Thất thì phải giết Vương Tam trước, giọng nói của hắn ta có thể quấy rối đầu óc của người khác, trong lúc chiến đấu, một khi lòng đã loạn thì khó tránh khỏi sẽ thua đậm. Còn không biết tên Phùng Trung kia có thần thông gì, Mộc Thiên chất nữ, Thiên Ma rất kỳ quái, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn, không thể sốt ruột được..."
Nghe ông ta nói một đống lời thế này, Khâu Mộc Thiên nói:
"Đồng bá bá, nếu Phùng Thất đều đánh lén từ phía sau lưng, vậy chùng ta dùng hộ tâm kính bảo vệ những vị trí quan trọng phía sau lưng, có phải là có thể đề phòng được hắn không? Ta chỉ mới rời đi được ba ngày mà Phùng Thất đã tiến bộ đến mức độ này rồi, nếu lại để hắn tiếp tục phát triển nữa, vậy trên giang hồ này còn có ai có thể kiềm chế được hắn nữa? Trông hắn rõ ràng là đang có ý định muốn thâu tóm toàn bộ giang hồ."
"Mộc Thiên, ta đương nhiên hiểu ý của ngươi, nhưng cao thủ khi đánh nhau chỉ cần kém một chút sẽ sai lệch ngàn dặm, cõng một tấm sắt ở sau lưng, động tác gì đều sẽ sai lệch, sao có thể đánh ra chiêu thức gì nữa?"
Đồng Thế Hoành nói.
Ta không có nói ván sắt, ta nói là hộ tâm kính.
Khâu Mộc Thiên chửi thầm trong lòng:
"Đồng bá bá, vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?"
Đồng Thế Hoành nói:
"Phùng Thất là ngọn nguồn của loạn thế, muốn tiêu diệt được hắn trong một lần thì nhất định phải bảo đảm không để lại bất cứ tai họa ngầm nào. Mộc Thiên, ngươi ở lại Lư Dương Thành, nghĩ cách liên lạc với những bộ hạ cũ của Thiết Chưởng Bang, tiếp tục tìm kiếm thêm tin tức về Phùng Thất, để ý mọi hành động của hắn, ta đi đến Hoa Sơn mời Tông chưởng môn đến giúp đỡ, chúng ta chia nhau ra mà tấn công mới có thể bảo đảm diệt cỏ tận gốc."
Khâu Mộc Thiên trợn to mắt nhìn:
"Đồng bá bá..."
"Cứ quyết định thế đi."
Đồng Thế Hoành không cho nàng nói gì thêm, lập tức định xoay người rời đi.
Đột nhiên.
Một giọng nói vang dội từ hướng Duy Hòa Bang vang vọng đến:
"Đồng môn chủ, đến cũng đã đến rồi, sao lại có chuyện không vào cửa chứ, Phùng mỗ đã ngưỡng mỗ danh tiếng của Đồng môn chủ từ lâu, nếu sau này việc này truyền ra ngoài, người đời sẽ nói Phùng mỗ không biết lễ nghĩa."
Giọng nói từ xa đến gần.
Nói xong chữ cuối cùng, Đỗ Cách cũng chỉ cách hai người không đến trăm mét.
Giữ gìn sự an toàn, trật tự và chính nghĩa cho mấy chục vạn bá tánh ở Lư Dương Thành...