Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 110 - Chương 110: Tiến Bộ Rất Nhanh

Chương 110: Tiến Bộ Rất Nhanh Chương 110: Tiến Bộ Rất NhanhChương 110: Tiến Bộ Rất Nhanh

Đồng Thế Hoành giống như một ông nông dân giản dị, dùng đũa trộn đều mì và đồ kho lên:

"Nhưng càng giận thì càng không thể làm loạn. Biết người biết ta, trăm trận trăm tháng, cho dù là dùng phương pháp uy hiếp hay lợi dụng, nhưng Phùng Thất có thể tạo ra được thanh danh vang dội trong thời gian ngắn như thế, đủ để chứng minh hắn lợi hại hơn những gì ngươi nói rất nhiều, đối phó với người như thế, một khi sốt ruột thì cũng không khác gì thua cuộc."

Nhìn Khâu Mộc Thiên đang ngẩn ngơ, ông ta cười cười buông đũa xuống:

"Mộc Thiên, ngươi suy nghĩ cẩn thận lại xem, lúc đó khi Phùng Thất cầm kiếm chỉ vào cha của ngươi, mấy người các ngươi thật sự không có cách nào để cứu cha của ngươi ra sao? Dưới loại tình huống đó, Phùng Thất không có ý định giết người mới đúng, nếu không thì cha của ngươi cũng không sống được đến bây giờ."

Khâu Mộc Thiên hơi sửng sốt.

"Lúc đó, vừa thấy có người cầm kiếm chỉ vào Khâu Nguyên Lãng, mấy người các ngươi lập tức mất bình tĩnh, cho nên mới dần dần rơi vào tiết tấu của Phùng Thất."

Đồng Thế Hoành nói:

"Cuối cùng mới đi đến tình trạng không thể nào cứu vãn được như hiện tại, một võ giả thành công thì không phải chỉ dựa vào nắm tay, mà còn cần cả trí tuệ."

Sắc mặt Khâu Mộc Thiên thay đổi mấy lần, than nhẹ:

"Đồng bá bá dạy dỗ rất đúng."

"Trước đó trên thế giới này chưa bao giờ xuất hiện Thiên Ma, bọn họ làm việc không theo lẽ thường, các ngươi bị hắn khống chế tiết tấu, chuyện này cũng có thể thông cảm được."

Đồng Thế Hoành nói:

"Cho dù là lão phu cũng không ngờ được hắn lại thật sự dám dùng Thần Quyền Môn của ta để tế cờ, đúng là rất can đảm..."

Cho nên, ngươi vẫn rất giận đúng không?

Chỉ là không biểu hiện ra ngoài thôi.

Khâu Mộc Thiên nhìn Đồng Thế Hoành, chửi thầm, cung kính hỏi:

"Đồng bá bá, tiếp theo phải làm thế nào đây, Mộc Thiên đều nghe theo sự sắp xếp của ngươi."

"Đầu tiên chúng ta phải làm rõ ràng xem rốt cuộc thì Thiên Ma là cái thứ gì, hình như thực lực của Phùng Thất tiến bộ quá nhanh..."

Đồng Thế Hoành lắc đầu, gọi một ông cụ đang ngồi ăn mì ở bên cạnh, cười nói:

"Lão ca, hai ông cháu chúng ta từ nơi khác đến, nghe ngươi nói Phùng Thiên Ma cầm kiếm chém Thao Thiết, thật sự rất thú vị, không bằng lại đây ngồi chung đi, ngươi lại kể cho chúng ta nghe chuyện về Phùng Thiên Ma này."

Ông cụ kia nghe nói thế, lập tức tràn đầy hứng thú, cầm chén xê dịch sang bên này, uống chút nước lèo giải khát rồi mới nói:

"Ông anh mới từ nơi khác đến, đây không phải là chuyện xưa gì đâu, là chuyện thật đó. Ngươi tìm ta coi như tìm đúng người rồi."

"Lúc Phùng Thiên Ma cầm kiếm chém Thao Thiết thì ta đang ở ngay bên cạnh hắn, cách hắn chưa đến ba trường. Thao Thiết kia cao chừng năm mét, đầu người thân dê, mắt mọc ở dưới nách, cái miệng rất to, kêu lên giống như tiếng em bé mấy tháng vậy. Nhưng tốc độ của nó nhanh lắm, vèo một phát là nhảy qua khỏi người ta rồi, gió rít đến nổi làm mặt già của ta thấy đau luôn đó, giống như bị dao cắt vậy..."

Ông cụ kia nói nước bọt văng tứ tung, nói đến khúc hấp dẫn, ông ta còn dừng lại, úp úp mở mở hỏi:

"Ông anh, ngươi nói coi sao nó lại chạy nhanh như thế?"

"Vì sao thế?"

Đồng Thế Hoành nuốt mì, phối hợp đóng vai phụ.

"Nói đến chuyện vì sao nó chạy nhanh thì không thể không nói đến Phùng Thiên Ma của chúng ta. Thao Thiết cũng là do Thiên Ma biến thành, dạ dày của nó là một cái động không đáy, khi ăn người cũng là một phát một người, ăn một người thì cơ thể lại to hơn một chút. Nhưng nó lại còn da dày thịt béo, toàn thân đều là vảy đao thương không thể chém được. Ngươi nói coi nếu để con quái thú thế này tàn sát bữa bãi trong Lư Dương Thành, vậy thì mấy chục vạn người chúng ta không phải đều sẽ bị nó ăn sạch hết sao?"

Ông cụ nói:

"Nhưng có một câu nói rất hay, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nước chát điểm đậu hủ, Phùng Thiên Ma chính là khắc tỉnh của con Thao Thiết này, được giáng thế đến Lư Dương Thành cũng là vì để hàng phục nó."

"Nói đến Thiên Ma thì phải kể đến hai hộ pháp của hắn trước, một tên hộ pháp của hắn tên là Vương Tam, cực kỳ nhanh nhẹn, thích sưu tập thi thể của mấy kẻ làm việc ác, chỉ cần mở miệng là có thể làm trẻ em nín khóc ngay, nhưng tên Thiên Ma đó lại vô cùng xinh xắn dễ nhìn..."

Nghe ông cụ càng nói lại càng lạc đề, Đồng Thế Hoành nhịn không được ho khan hỏi:

"Ông anh, lát nữa ta còn có việc, ngươi có thể nói thằng vào chuyện chém Thao Thiết không, nếu không lát nữa mì ăn xong rồi mà chỉ mới nghe được nửa câu chuyện xưa, khó chịu chết mất."

"Đã nói không phải là chuyện xưa rồi mà, là thật."

Ông cụ nhíu mày sửa đúng, sau đó lại xua tay nói:

"Thôi, vậy ta kể ngắn gọn lại vậy, nói thằng đến chỗ Phùng Thiên Ma chém Thao Thiết luôn. Không phải lúc nãy ta đã nói rồi sao, Thao Thiết đao kiếm chém không bị thương, Phùng Thiên Ma chỉ mới vào đời hai ba ngày, biết tìm đâu ra thần binh lợi khí chứ? Thanh kiếm trong tay hắn chỉ là một thanh kiếm rất bình thường, cho dù hắn có là người có thần lực bẩm sinh thì cũng không thể nào chém được vảy của Thao Thiết. Thanh kiếm kia mỗi khi chém lên người Thao Thiết đều bắn tia lửa, kiếm chém đến nỗi mẻ luôn, vậy mà da của Thao Thiết còn chưa bị trầy chút nào. Nhưng nhất định phải giết được Thao Thiết, ngươi đoán coi Phùng Thiên Ma đã dùng cách gì?"
Bình Luận (0)
Comment