Chương 1180: Không Được Qua Loa
Chương 1180: Không Được Qua LoaChương 1180: Không Được Qua Loa
Nếu lúc đó không phát hiện thì e rằng cũng sẽ trở thành đối tượng chính cần quan sát và xử lý.
Quan trọng nhất là, người mà Đỗ Cách chiếm lấy cơ thể lại là một cậu bé chăn bò chưa từng được học hành gì cả, hắn không biết chữ của thế giới này nên ngay cả khi gia nhập tiên môn thì việc đầu tiên phải làm là nghĩ ra cách để hiểu rõ văn tự của thế giới này.
Một bước một nấc thang, đây là một lần cất bước khó khăn nhất của hắn trong tất cả các chiến trường dị tỉnh, e rằng giai đoạn trước không qua loa là không được. ...
Thể chất hạn chế tỉnh thần lực phát huy nên Đổ Cách chỉ có thể nhận biết được hai mươi mét xung quanh, nhưng ở trong thành trấn nhỏ này thì nhận biết được hai mươi mét cũng đủ rồi.
Vốn dĩ khi đi ăn xin thì cơ thể của một đứa trẻ sẽ chiếm ưu thế, sau khi quét qua vài con phố thì Đỗ Cách đã thu hoạch được không ít tiền đồng.
Khi đó Đỗ Cách nhận ra có mấy ánh mắt đang nhìn chằm chằm lên người mình.
Có một vị khách hành hương bước ra khỏi miếu Thành Hoàng, có lẽ là hắn đã cầu được quỷ xăm tốt, hắn nhìn Đỗ Cách, kể từ lần duy nhất Đỗ Cách được người đó thưởng cho một vụn bạc như hạt đậu thì ngay lập tức Đỗ Cách có thể cảm nhận được những ánh mắt nhìn chằm chằm hắn kia càng trở nên mãnh liệt hơn.
Thỉnh thoảng cũng có mấy người ăn xin cụt tay cụt chân ném cho hắn ánh mắt đồng cảm, bọn họ biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nhưng không ai mở miệng nhắc nhở hắn cả. ...
Cài gì mà ngẩng đầu ba thước có thần mình?
Cái gì mà thiện hữu thiện báo ác hữu ác báo?
Đối với kẻ ác mà nói, trừng phạt không rơi xuống đầu bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không quan tâm đến những thứ này.
Đối với Đỗ Cách mà nói những kẻ ác này nhắm vào hắn mà đánh là do hắn tiếp xúc với thế giới này và đã hòa nhập vào vòng cơ bản của thế giới này.
Trên phố lớn nhộn nhịp mà xuống tay thì không tốt, Đỗ Cách dừng lại ven đường mua mấy cái bánh nướng, hắn ôm mấy cái và cầm lấy một cái vừa ăn vừa đi về hướng ngoại thành.
Trong thành có nhiều người nên rất phức tạp, khó tránh khỏi việc hung tàn sẽ đả thương hoặc giết chết người khác, vào thời điểm nhạy cảm này Đỗ Cách muốn cố gắng hết sức để giảm bớt rủi ro bị bại lộ.
Nhưng rõ ràng có mấy tên côn đồ còn vội vàng hơn Đỗ Cách nữa, lúc Đỗ Cách đi qua một góc đường thì có hai cỗ xe ngựa đan xen nhau che khuất tầm nhìn của người qua đường, đột nhiên miệng của Đỗ Cách bị một cái khăn che kín.
Một thứ mùi hăng bốc ra từ cái khăn, Đỗ Cách vùng vẫy mấy lần, sau đó đầu hắn nghiêng sang một bên rồi thuận thế mà hôn mê bất tỉnh.
Hải Thần Chi Lực có thể điều khiển tất cả các hình thái của nước, bọn gia hỏa này muốn đánh thuốc mê hắn, quả thật là ý nghĩ viển vông, cho dù là Đỗ Cách có hít hết những thứ thuốc này vào phổi thì dưới tác dụng cuốn đi của hơi nước, nó vẫn có thể thải ra ngoài hoàn mỹ như thường.
Những kẻ côn đồ đó đã làm rất nhiều chuyện như thế này, động tác gọn gàng linh hoạt, trong khi Đỗ Cách hôn mê thì bọn chúng đã ôm hắn lao vào xe ngựa, ngay cả nửa miếng bánh nướng của Đỗ Cách rơi xuống cũng bị hắn thu vào trong tay, thật giống như chưa từng có tên tiểu ăn xin nào đi trên phố.
Một bàn tay luồn vào trong ngực của Đỗ Cách lấy hết tất cả tiền đồng và vụn bạc mà hắn xin được rồi cười ha ha nói: "Thằng ranh con này vận mệnh tốt thật, chỉ trong chốc lát mà đã có bản lĩnh kiếm được ba đồng bạc, quay về đánh gãy chân hắn, đến lúc đó lại là một cái cây rung tiền..."
Thanh niên mặt sẹo ở đối diện quay mặt của Đỗ Cách lại quan sát tỉ mỉ một phen:
"Lão Ngũ, ngươi nhìn nhầm rồi. Đoán chừng tên oắt con này đã trốn từ một nhà giàu nào ra, tuy rằng mặt mũi hơi bẩn nhưng da mềm thịt mềm, dáng dấp lại tiêu chí, nếu tắm rửa sạch sẽ rồi bán được cho Long Liễu sơn trang thì không chừng chúng ta có thể kiếm được một khoản tiền lớn.
Thiết Đầu hằng ngày đều đi chăn bò, phơi gió phơi nắng lại còn ăn không đủ no nên có thể nói là xanh xao vàng vọt, da dẻ rất thô ráp. Nhưng mấy ngày này Đỗ Cách được tỉnh thần lực tưới nhuần, cộng thêm việc vài thuộc tính được cải tạo nên làn da thô ráp xỉn màu đã được thay thế bằng một lớp da khác từ lâu rồi.
Ngoại trừ mấy vết bẩn ra thì vẫn là da mịn thịt mềm.
Cái tên gia hỏa được gọi là Lão Ngũ cẩn thận dùng bàn tay to của hắn bóp vào mặt Đỗ Cách một cái, giọng nói của hắn mang theo kinh hỉ: "Ngưu ca, vẫn là ngươi thận trọng, e rằng thật sự tiểu gia hỏa này đã chạy trốn từ nhà giàu, lần này chúng ta phát tài rồi, chỉ là đáng tiếc cho cái mông nhỏ này, e rằng phải chịu khổ rồi..."