Chương 1181: Ngưu Ca
Chương 1181: Ngưu CaChương 1181: Ngưu Ca
"Trước tiên đừng vội đưa hắn đến Long Liễu sơn trang."
Ngưu ca cười ha ha:
"Quay về để các huynh đệ hỏi thăm xem xung quanh huyện thành có trẻ con mất tích không, xem đối phương ra giá có cao không, nói không chừng đưa giao trả hắn về còn kiếm được nhiều hơn, lại còn ít phiền toái hơn. Nếu không có quan cao quý nhân nào đó đến Long Liễu sơn trang ngủ đến con trai mình thì người gặp xui xẻo sẽ là chúng ta. Lão Ngũ, chúng ta làm cái nghề này phải cực kỳ thận trọng, gan lớn tâm mảnh mới có thể trường cửu..."
"Ngưu ca dạy rất đúng, nếu không thì sao các ca của ta chỉ phục ngươi!"
Lão Ngũ cắn một miếng bánh nướng vừa nhai vừa nói:
"Đáng tiếc, kỹ năng của các ca ta không được, nếu không thì lấy đầu óc như Ngưu ca thì cũng có thể một phen danh hào xông pha trên giang hồ rồi."
"Còn kém xa."
Ngưu ca vuốt ve vết sẹo trên mặt:
"Nhân ngoại hữu nhân, núi này cao còn có núi khác cao hơn. Gặp được người biết võ thì tốt nhất là hãy tránh đi, thật sự những kẻ đó không xem mạng người ra gì!"
"Ngưu ca nói đúng..."
Lão Ngũ lúng túng phụ họa.
Xe ngựa xóc nảy cả quãng đường, rẽ trái lượn phải khắp thành, cuối cùng dừng lại trước một khoảng sân nhỏ vắng vẻ, hán tử tên là Lão Ngũ dùng một tay xách Đỗ Cách lên rồi đập cửa bạch bạch bạch.
Xe ngựa không dừng lại mà chạy dọc theo con ngõ.
Đỗ Cách có thể cảm giác được trong sân còn có ba người nữa, có hai người uống rượu dưới tán cây, còn một người đang mang tạ đá rèn luyện khí lực.
Nghe thấy tiếng gõ cửa.
Người đàn ông đang luyện khí lực vứt tạ đá xuống, vội vàng chạy đến mở cửa, khi nhìn thấy hai người Ngưu ca thì cúi đầu khom lưng chào hỏi họ:
"Ngưu ca, Ñgũ ca."
Sau đó hắn đưa tay ra đỡ lấy Đỗ Cách.
Nhưng tay của hắn còn chưa nhận được Đỗ Cách.
Đột nhiên Đỗ Cách mở mắt ra, hắn đưa tay xuống dưới sờ một cái thì đã chộp được thanh đoản đao mà Lão Ngũ đeo ở bên hông.
Trong ánh mắt kinh ngạc của người đối diện, Đỗ Cách vung mạnh bàn tay cầm đao lên cắt đứt cổ tay của Lão Ngũ.
Lão Ngũ bị đau nên hét thảm một tiếng rồi buông Đỗ Cách ra.
Phản ứng của Ngưu ca ở trước mặt hắn có thể nói là vô cảm, hắn cũng không quay đầu lại mà đột ngột lao về phía trước, hắn muốn giữ khoảng cách thật xa với Đỗ Cách.
Nhưng làm sao Đỗ Cách có thể cho hắn cơ hội đó, mặc dù chỉ có khí lực của thanh niên nhưng hắn đã chơi qua nhiều chiến trường dị tỉnh như vậy rồi, kỹ xảo chiến đấu của mấy tên côn đồ vặt vãnh này sao có thể so với hắn được, huống chỉ hắn còn là tâm tính toán nhưng không có chủ ý. Căn bản Ngưu ca không hề phòng bị một đứa trẻ đang hôn mê lại đột nhiên bất ngờ tấn công bọn hắn.
Phốc!
Một tiếng bóp nghẹt.
Thanh đoản đao trong tay của Đỗ Cách đã đâm vào thắt lưng của Ngưu ca.
Lại một tiếng hét vang lên, Ngưu ca vội vàng lao ra ngoài, tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy.
Rốt cuộc người thanh niên vừa ra mở cửa cho bọn hắn cũng đã có phản ứng, hắn gầm lên giận dữ, tay nắm thành quyền đánh thằng về hướng đầu của Đỗ Cách.
Đỗ Cách nghiêng đầu vung đoản đao lên, thuận thế đâm vào bụng dưới của hắn.
Dường như từ trước đến giờ thanh niên này chưa từng nhân phải thương tích nặng như vậy, hắn không tưởng tượng nổi trừng to hai mắt liếc nhìn Đỗ Cách, hắn trợn mắt rồi ngã xuống đất, hoảng sợ đến mức hôn mê bất tỉnh.
Lúc này.
Hai người ngồi uống rượu cũng có phản ứng, hai người họ nhặt con dao đơn bên cạnh lên rồi lao về phía Đỗ Cách, nhưng vừa lao lên hai bước thì hai người đột ngột dừng lại, bọn hắn nhìn vào đôi mắt của Đỗ Cách, sau đó đều bị nổi sợ hãi lấp đầy.
Tiếp theo.
Đầu gối của một người mềm nhũữn, bộp một tiếng quỳ xuống đất.
Một người khác nhẹ buông tay, rầm một tiếng, con dao trong tay cũng rơi xuống đất.
Đỗ Cách khôn đuổi theo Ngưu ca mà hắn cấm thanh đoản đao vào bụng của tên thanh niên, thuận thế kéo xuống một cái, mổ bụng của hắn ra. Hắn khẽ đưa tay vào moi ruột của tên đó ra, tiếp sau đó hắn nở một nụ cười hung ác nhìn về phía hai tên đang lao đến.
Chặt tay, đâm thận, đâm bụng dưới...
Hàng loạt động tác hoàn thành chỉ trong chớp mắt, mà mỗi động tác đều khiến máu bắn tung tóe, thuộc tính của Đỗ Cách cũng khiến hắn không thể né tránh.
Vóc dáng của hắn lại thấp lùn nên máu của ba người đó đã phun khắp đầu và mặt hắn cộng thêm động tác vô cảm moi ruột của tên đó ra, khiến hắn trông giống như một ác quỷ đòi mạng, ai nhìn thấy mà không sợ!
Huống chỉ bọn hắn đã làm rất nhiều chuyện ác, không biết đã làm hại bao nhiêu đứa trẻ, khi nhìn thấy Đỗ Cách thì lập tức bọn hắn liên tưởng đến ác quỷ đòi mạng, làm sao dám phản kháng?
Ngưu ca quay đầu lại thấy được cảnh Đỗ Cách moi ruột tên thanh niên thì gào khóc một tiếng, hắn không quan tâm đến vết thương ở thắt lưng mà vùng vẫy muốn trèo tường để chạy trốn, còn Lão Ngũ bị Đỗ Cách chặt đứt tay trái quay người lao ra khỏi sân viện.
[IIVÔ TÌNH TA THÀNH TIÊN: tin hiệp, hài hước, đạo giáo, nhẹ nhàng, phù hợp để giải trí mỗi ngày... [II