Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 1151 - Chương 1182: Mượn Thể Trọng Sinh

Chương 1182: Mượn Thể Trọng Sinh Chương 1182: Mượn Thể Trọng SinhChương 1182: Mượn Thể Trọng Sinh

Đỗ Cách giơ chân móc một cái khiến Lão Ngũ trượt chân ngã, hắn lại vung tay cái nữa ném thanh đoản đao trong tay ra ngoài.

Phập!

Đoản đao đính chặt lên tường khiến Ngưu ca sợ đến mức run lẫy bẫy, hắn ngã phịch một cái ngồi xuống đất.

"Đắc tội với lão phu mà còn muốn chạy trốn sao?"

Đỗ Cách đảo mắt nhìn mấy người trong sân viện gằn giọng cười, hắn giẫm lên người Lão Ngũ, xoay người đóng cửa sân viện lại, hắn cũng cài chốt cửa lên. Sau đó hắn cúi xuống, một tay kéo lấy Lão Ngũ còn một tay kéo lấy tên thanh niên bị moi ruột lộ ra bên ngoài, từng bước một lôi bọn hắn ra giữa sân, nhẹ nhàng giống như kéo hai con chó chết.

Phía sau lưng hắn lưu lại một vết máu thật dài.

Bối cảnh khủng khiếp này dọa cho hai người không bị thương kia toàn thân run rẩy, nước mắt tuôn ra giàn dụa, lo sợ run rẩy van xin tha thứ.

"Tha mạng, quỷ gia gia tha mạng, oan có đầu nợ có chủ, là Ngưu Tam Bảo hại chết ngài, tất cả những chuyện ác đều do hắn cầm đầu. Ngài cần mạng thì tìm hắn, chúng ta không có liên quan!"

"Quỷ gia gia tha mạng, đều là Ngưu Tam Bảo, chúng ta cũng là bị ép thôi!"

Ngưu Tam Bảo hung hăng trừng mắt lườm bọn hắn một cái, sau đó hắn nuốt nước bọt nhìn Đỗ Cách, hắn quỳ trên mặt đất lắp bắp nói: "Tiền bối, tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, xúc phạm đến tiền bối, xin tiền bối tha thứ cho tiểu nhân có mắt không tròng mà tha cho ta một mạng. Tiểu nhân nguyện ý đem hết tiền bạc tích góp được trong mấy năm qua dâng hết cho tiền bối..."

Năng lực quan sát của hắn cực mạnh, nhìn thấy dưới chân Đỗ Cách có cái bóng nên đương nhiên biết hắn không phải quỷ, lại nghe hắn xưng là lão phu nên đương nhiên hắn cho rằng Đỗ Cách là cao thủ trong võ lâm. Cũng có thể là tu sĩ ma môn chiếm lấy thân thể hoặc là yêu quái, trong truyền thuyết, sau khi tu sĩ của giáo phái tà ác bị người đánh bại thì có thể chiếm lấy thân thể của người khác, mượn thể trọng sinh.

"Ngươi biết ta?"

Đỗ Cách cười nham hiểm, khí thế to lớn ngồi lên ghế đẩu nhìn về phía Ngưu Tam Bảo, mổ bụng moi ruột, không thể nói là không hung tàn nên thuộc tính của hắn đã nhảy vọt tăng lên một đoạn lớn.

Ngưu Tam Bảo sững sờ lắc đầu:

"Không biết."

"Không biết, ngươi nói cái gì mà có mắt nhưng không nhìn thấy Thái Sơn?"

Đỗ Cách hừ một tiếng, đá thanh đoản đao đến bên chân hắn ta.

"Vừa rồi bàn tay nào chạm vào mặt lão phu, tự mình chặt xuống đi..."

Ngưu Tam Bảo sửng sốt nghiến răng, hắn nhặt thanh đoản đao lên rồi nhắm mắt lại chặt tay phải của mình xuống. Hắn không dám hét lên, vứt thanh đoản dao trên tay xuống rồi dùng sức siết chặt cổ tay mình, trên mặt nặn ra một nụ cười khó coI.

"Xin tiền bối thứ tội."

"Dù chuyện người làm không mấy tốt đẹp, trái lại rất hán tử, không uổng công lão phu bồi dưỡng ngươi một phen." Đỗ Cách liếc nhìn Ngưu Tam Bảo tán dương rồi khẽ cười.

Bồi dưỡng?

Ngưu Tam Bảo đứng hình, những giọt mồ hôi to như hạt đậu túa ra trên trán hắn, hắn gian nan nói:

"Tiểu nhân không biết ý của tiền bối là gì?"

"Ngươi rất giỏi, theo lão phu làm đồng tử đi!"

Đỗ Cách hừ lạnh rồi nói:

"Giết một người là tội, giết vạn người là anh hùng, giết đến vạn trong vạn thì chính là anh hùng trong anh hùng. Người sống một đời, muốn hạnh phúc trong thù hận, thần cản giết thần, phật cản giết phật, lão phu khinh thường nhất là bọn côn đồ các ngươi ức hiếp kẻ yếu. Nếu không phải do công lực của lão phu chưa hồi phục thì cũng chưa đến lượt lũ cặn bã các ngươi hầu hạ lão phu..."

"Đa tạ tiền bối."

Ngưu Tam Bảo lại sững sờ, dập đầu xuống đất.

"Tiểu nhân nguyện ý đi theo làm tùy tùng, phụng dưỡng tiền bối cho đến khi công lực của tiền bối phục hồi."

"Nghĩ một đằng nói một nẻo."

Đỗ Cách hừ lạnh.

"Tiền bối, tiểu nhân thật tâm thật ý, không có nữa câu nói dối."

Ngưu Tam Bảo biết đây chính là cơ hội sống sau cùng của hắn nên dập đầu như giã tỏi.

"Ta chặt tay của người mà ngươi không hận ta sao?”

Đỗ Cách hỏi.

"Tiểu nhân không dám."

Ngưu Tam Bảo hoảng hốt vội vàng nói.

"Tiểu nhân đắc tội tiền bối nên tiền bối mới trừng phạt tiểu nhân, là chuyện nên làm."

"Hèn nhát."

Đỗ Cách hừ lạnh nói.

"Nếu ngay cả dũng khí báo thù mà ngươi cũng không dám thì cũng không xứng làm đồng tử của lão phu, ngươi vẫn phải chết!"

Ngưu Tam Bảo đứng hình, ngươi có tâm bệnh à!

"Nếu ta là ngươi, có người chặt tay của ta thì ta sẽ giả vờ giả vịt với hắn, sau đó tìm cơ hội giết chết hắn, đó mới là bản chất nam nhỉ."

Đỗ Cách liếc nhìn hắn một cái, giáo huấn hắn. ......

Ách!

Ngưu Tam Bảo nín thở trong bụng, hắn ngơ ngác nhìn Đỗ Cách, một ý nghĩ xoay quanh trong đầu, có gì đó không ổn, tên này có gì đó không ổn!

Tại sao lại có người khuyên người ta giết mình chứ?

Hơn nữa, ta đây chẳng phải là đang tùy tiện ứng phó với ngươi sao?

Không đúng! Cái tên nham hiểm này nói không chừng đã nhìn thấu ý nghĩ của mình, còn đang nói mát mình thì có!
Bình Luận (0)
Comment