Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 1153 - Chương 1184: Tiểu Nhân Nhiều Chuyện

Chương 1184: Tiểu Nhân Nhiều Chuyện Chương 1184: Tiểu Nhân Nhiều ChuyệnChương 1184: Tiểu Nhân Nhiều Chuyện

Sau khi xử lý xong vết thương, mặc dù một số người bị thương nặng nên mất máu quá nhiều khiến sắc mặt tái nhợt, thỉnh thoảng còn đổ mồ hôi lạnh, nhưng đương nhiên chỉ trong một khoảng thời gian thì bọn họ không chết được.

Ngay cả cái tên bị kéo ruột ra cũng gắng gượng vượt qua, nằm nghiêng ở một bên lẩm bẩm rên rỉ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Đỗ Cách với ánh mắt ẩn giấu hận ý.

Ngoại trừ Ngưu Tam Bảo thì kỹ năng diễn xuất của mấy tên côn đồ khác cực kỳ kém, có ý nghĩ gì tất cả đều thể hiện rõ trong mắt bọn họ, muốn giấu cũng giấu không được.

Nhưng.

Đỗ Cách hoàn toàn không quan tâm mấy người bọn họ nghĩ gì.

Suy cho cùng, mấy cái tên rác rưởi này cùng lắm chỉ để hắn lợi dụng cho việc cà thuộc tính thôi.

Thật đáng tiếc, sau khi giày vò một hồi lâu cũng không thức tỉnh được kỹ năng, quả nhiên trái tim hắn vẫn quá mềm yếu, một người có lương tâm e là sẽ phải thua thiệt khi đối đầu với Vũ Trụ Giải Trí...

"Hận ta sao?"

Đỗ Cách kéo một chiếc ghế qua rồi thản nhiên ngồi xuống, nhìn vào mấy tên côn đồ bị hắn giày vò chỉ còn lại nửa cái mạng đang ở trước mặt hắn và hỏi.

Những người khác không lên tiếng, Ngưu Tam Bảo chịu đựng đau đón, rụt rè nói:

"Không hận, tiểu nhân làm nhiều chuyện sai trái nên đương nhiên phải chịu sự trừng phạt của tiền bối."

"Hận ta mới là bình thường."

Đỗ Cách liếc mắt nhìn hắn ta, cười giễu cợt:

"Lúc đầu ta còn chịu khổ nhiều hơn các ngươi nhưng ta vẫn sống sót như thường, đây là quy tắc của môn phái bọn ta, con người không tàn nhẫn thì không thể đứng vững, phải tàn nhẫn với người khác và tàn nhẫn với chính mình, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể sống trên thế giới này và trở thành một người trên vạn người."

Quy tắc của môn phái?

Ngưu Tam Bảo sững sờ.

"Không tin à?”

Đỗ Cách khẽ nói:

"Nhớ ngày đó, ta gặp được sư tổ của các ngươi, còn bị hắn chặt đứt một cánh tay, đánh gãy mất một cái chân, còn bị đánh mù một con mắt, gãy mất hai cái xương sườn, còn không phải ta vẫn gắng gượng được đến giờ sao, cuối cùng ta còn xử lý lão già đáng chết kia, hút hết công lực của ông ta, thay thế vị trí của ông ta...

Các ngươi có biết chuyện lão sư phụ của ta lúc chết khốn khổ như thế nào không?

Ông ấy bị rút gân lột da, bị chém đứt hết tay chân rồi bỏ vào trong bình, cứ thế bị ta nuôi trong chín chín tám mươi mốt ngày mới được đưa lên thiên đàng, những khổ cực mà các ngươi phải chịu so với lão già kia chẳng tính là gì cả"

Ực ực!

Mấy người đồng loạt nuốt nước bọt.

Ngưu Tam Bảo hoảng sợ nhìn Đỗ Cách, miệng lưỡi khô khốc, trong lòng thầm than khổ, hắn ta đã tạo nghiệt gì mới bị một tên sát sinh như thế bắt được! Bọn họ đã làm biết bao nhiêu chuyện xấu nhưng so ra thì chẳng đáng là gì so với cái tên quái vật này!

Về những chuyện Đỗ Cách nói là thật hay giả, bọn họ không hề nghỉ ngờ gì cả.

Một đứa trẻ tám chín tuổi làm sao có thể đánh bại một đám người đã lang thang đầu đường xó chợ quanh năm như bọn họ khiến bọn họ không còn sức để đánh trả chứ, hơn nữa, thời gian hắn chặt tay mổ bụng bọn họ cũng chỉ trong nháy mắt?

Quan trọng là hắn tự thuật lại hoàn cảnh của mình trong quá khứ, nếu không phải đoạt xá lão quái vật nhiều năm thì cũng không tìm được lý do gì khác.

Nghe giọng điệu của lão quái vật, dường như hắn muốn thu nhận bọn họ nhập môn, nghĩ đến những gì Đỗ Cách đã nói lúc trước, đầu óc Ngưu Tam Bảo khẽ động, hắn ngập ngừng hỏi:

"Tiền bối, chúng ta thuộc môn phái nào?"

"Phái Tiêu Dao!"

Đỗ Cách liếc nhìn hắn ta và nói.

Phái Tiêu Dao?

Hai mắt Ngưu Tam Bảo đột nhiên mở to, ngươi dám khi sư diệt tổ, tùy ý giết hại người khác mà cũng còn mặt mũi xưng là phái Tiêu Dao ư?

"Sao thế? Không tin ta à?"

Đỗ Cách mỉm cười hỏi.

"Ta tin."

Ngưu Tam Bảo chế nhạo.

"Tiêu Dao là thế nào?"

Đỗ Cách đảo mắt nhìn mọi người và giải thích bằng giọng nói non nót:

"Không vì vật mà vui, không vì mình mà buồn. Câu này nói cho chúng ta biết, bất kể làm điều gì cũng không được để thế tục ảnh hưởng, bao gồm cả pháp luật hay là đạo đức. Còn thế nào là cảnh giới tối cao của Tiêu Dao?

Tự do thoải mái, không vướng bận, sống đúng như ý mình.

Ý nghĩa của câu này là bất cứ lúc nào hay bất cứ nơi đâu, ngươi cũng có thể làm bản thân vui vẻ một cách nhanh chóng, khiến cho bản thân thoải mái bắt đầu. Đạt đến cảnh giới này, bất kể ngươi làm cái gì cũng là một kiểu hưởng thụ.

Ví dụ như lúc ta khi sư diệt tổ, ví dụ như lúc ta chém đứt tay ngươi, những chuyện này đều khiến ta rất vui vẻ, cho nên đây đều là tiêu dao."

Ngưu Tam Bảo ngây ngốc nhìn Đỗ Cách, đây là ý nghĩa của tiêu dao ư?

Có phải ngươi có hiểu lầm gì về tiêu dao rồi không?

Mặc dù ta không được học hành gì nhưng ta cũng biết, tiêu dao là một từ ngữ rất hay, tại sao từ miệng ngươi nói ra lại biến thành vô pháp vô thiên như thế?

"Ngưu Tam Bảo, thuyết giáo của phái Tiêu Dao ta có khả thi không?"

Đỗ Cách hỏi.
Bình Luận (0)
Comment