Chương 1187: Con Đường
Chương 1187: Con ĐườngChương 1187: Con Đường
Ở thế giới tam giới có trật tự này, kỹ năng này chính là thần kỹ thực thụ.
Trong chiến trường dị tỉnh trước, Đỗ Cách từng muốn cứu giúp thật nhiều người. Nhưng hắn đã có một khởi đầu khó khăn ở trong chiến trường dị tỉnh này, nhìn tổng quan mới thấy từ chiến sĩ dị tỉnh cho tới thổ dân đều là kẻ địch, như vậy mục tiêu hàng đầu đã biến thành sống sót, chỉ có sống sót đi ra ngoài thì mới có cơ hội phản kháng. ...
"Mấy người các ngươi tên gì?"
Đỗ Cách hỏi.
Đúng là Tiêu Dao phái nên thích làm gì thì làm, ngay cả tên cũng không hỏi mà đã nhận làm môn hạ trước, Ngưu Tam Bảo cảm khái một tiếng:
"Tiền bối, tên của đệ tử là Ngưu Trường Nghĩa, nhũ danh Tam Bảo, bình thường tiền vối cứ gọi ta Tam Bảo là được."
"Tiền bối, ta tên là Lưu Xuân."
Lão ngũ nói.
"Tiểu nhân là Triệu Thắng."
"Tiêu nhân tên Lưu Tài."
"Tiểu nhân tên Tiêu Đại Văn."
Người trẻ tuổi bị Đỗ Cách mổ bụng nói.
"Ta thấy các ngươi còn cả xếp hàn, cái gì mã lão tứ lão ngũ lão thất?"
Đỗ Cách lườm bọn họ, hỏi:
"Vậy còn mấy tên?"
"Bẩm tiền bối, huynh đệ chúng ta có tổng cộng chín người."
Ngưu Tam bảo nói:
"Một năm trước, ta ra ngoài làm việc cùng với đại ca và nhị ca, sau đó gặp phải kẻ độc ác, kết quả lúc đó nhị ca đã mất mạng, trên mặt ta cũng còn một vết sẹo, hiện tại chỉ còn bảy huynh đệ bọn ta.
Người vừa cản xe ngựa lúc nãy chính là lão lục, người bắt tiền bối và yểm hộ xe nhường đường chính là lão bát, hai người bọn họ còn phải giám sát mất tên ăn mày ở trên đường, trời tối mới mang những người kia trở về."
Đỗ Cách tiếp tục hỏi:
"§ố thuộc hạ mà các ngươi khống chế gồm bao nhiêu người?"
"Tổng cộng hơn hai mươi người, bao gồm cả người lớn và trẻ nhỏ."
Ngưu Tam Bảo nói:
"Trên mỗi con đường sẽ có ba đến bốn người, nhiều hơn thì sẽ không có tiền."
"Hơn hai mươi tên ăn mày này nuôi bảy người các ngươi?"
Đỗ Cách nhíu mày lại.
Nếu là hiệp khách chính trực khác thì có đánh chết Ngưu Tam Bảo cũng sẽ không nói thông tin ngành nghề với bọn họ, như vậy chẳng khác nào muốn chết.
Nhưng vị trước mắt này khi sư diệt tổ, là một ma đầu trăm phần trăm, so với hắn thì Ngưu Tam Bảo cảm thấy mình chút chuyện mình làm không đáng kể chút nào, nên gần như nói sạch sành sanh mọi chuyện ra:
"§ố tiền ít ỏi mà ăn mày xin được thì chỉ dùng để chỉ tiêu bình thường. Chúng ta sống chủ yếu dựa vào việc thu phí bảo hộ, có lúc cũng bắt vài nữ tử bị lạc đi bán thanh lâu, bắt vài đứa nhỏ bán cho quý nhân và quan to..."
Đúng thật là một nhóm cặn bã!
Đỗ Cách oán thầm một tiếng, hỏi:
"Các ngươi buôn bán mấy thứ này thì một năm có thể thu được bao nhiêu tiền?"
Ngưu Tam Bảo suy nghĩ một lát:
"Bẩm tiền bối, cả năm thì cũng kiếm được tám trăm lượng bạc!"
"Ít vậy sao?"
Đỗ Cách bĩu môi xem thường, nói:
"Còn chẳng bằng số tiền lão tổ của ta tiện tay ban thưởng..."
Trái từm của Ngưu Tam Bảo run lên lần nữa, cười khan:
"Tất nhiên trò đùa trẻ con của chúng ta không thể so được với tiền bối rồi."
"Hơn hai mươi người, vậy nuôi lão phu cũng được."
Đỗ Cách nói như ông cụ non:
"Các ngươi cũng thấy đấy, dáng vẻ này của lão phu không thích hợp để xuất đầu lộ diện, một khi bị người ta biết được rồi truyền tới tai nghịch đồ kia của ta, chẳng phải là vô duyên vô cớ rước lấy mầm họa hay sao. Cho nên, Ngưu Tam Bảo, công việc bình thường sẽ do ngươi lo liệu, bao gồm cả chỉ phí ăn mặc của lão phu."
"Vâng."
Ngưu Tam Bảo nói.
"Ngươi cũng biết nên nói như thế nào với hai huynh đệ kia của ngươi rồi chứ?"
Đỗ Cách nói."
"Đã biết ạ, ta sẽ khuyên hai người bọn họ."
Ngưu Tam Bảo nói.
"Nếu không khuyên được, chờ bọn họ trở về thì cho bọn họ đi gặp mặt lão tổ. Vào Tiêu Dao phái của ta rồi thì cũng cần phải chịu một ít giày vò không thể thiếu được."
Đỗ Cách nói:
"Để tu luyện thần công của bản môn, thường càng khiếm khuyết thì càng có động lực. Lòng người khó dò, nếu là một người bình thường thì có thể bỏ trốn bất cứ khi nào, điều đó sẽ là một tai họa đối với chúng ta."
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt của lão tứ và lão thất - hai người còn hoàn chỉnh - lập tức thay đổi, đầu gối bọn họ mềm nhũn, quỳ gối trên mặt đất lần nữa:
"Tiền bối, chúng ta sẽ không phản bội."
"$ẽ không ư?"
Đỗ Cách hừ một tiếng:
"Lúc nãy, ai nói muốn lừa lấy công pháp của ta, chờ sau khi tu thành thì tìm ta báo thù?"
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Ngưu Tam Bảo.
"Đừng nhìn hắn, nhìn lão tổ ta đây." Đỗ Cách nói:
"Lúc đó lão phu còn thảm hơn các ngươi, làm sao có thể giết sư phụ thành công?
Bởi vì toàn bộ tâm tư của ta lúc đó đều là muốn chữa trị thân thể để báo thù, nếu không ta sẽ là người tàn phế cả đời, chính nguồn động lực này đã thúc đẩy ta, để ta từng bước tu thành thần công.
Nếu như ta là một người hoàn chỉnh, có suy nghĩ bỏ đở giữa chừng rồi từ bỏ thì cả đời cũng đừng hòng có được thần công.