Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 1158 - Chương 1189: Thiên Phú

Chương 1189: Thiên Phú Chương 1189: Thiên PhúChương 1189: Thiên Phú

Cảm xúc của Ngưu Tam Bảo dâng trào, càng ngày càng xác định Đỗ Cách đúng là đại nhân vật siêu cấp, hắn cười theo rồi tiếp tục hỏi:

"Tiền bối, ngài cần bao lâu để khôi phục công lực?"

"Phải xem tâm cảnh của ta."

Đỗ Cách nói:

"Nếu như suy nghĩ thông suốt, nói không chừng tầm ba đến năm tháng là khôi phục rồi. Nếu như suy nghĩ không thông suốt, nói không chừng phải mất tám đến chín năm, nếu như bị nghịch đồ tìm được thì e là thời gian còn phải kéo đài hơn..."

Ba đến năm tháng sao!

Có hi vọng!

Ngưu Tam Bảo liếm môi dưới lần thứ hai, hỏi:

"Tiền bối, có phải đồ đệ của ngài cũng luyện thành thần công rồi đúng không?

"Ngươi sợ?"

Đỗ Cách liếc xéo hắn một cái, cười hỏi.

"Không sợ, chỉ là hỏi vậy thôi."

Ngưu Tam Bảo nói.

"Đúng vậy, thần công đại thành, không kém gì ta."

Đỗ Cách nói:

"Thiên phú của hắn mạnh hơn ta, ta cần năm năm để thần công đại thành, mà hắn chỉ mất ba năm. Còn có điều gì muốn hỏi không?"

"Tạm thời không có ạ!”

Ngưu Tam Bảo lắc đầu nói.

"Các ngươi đừng nghĩ nhiều như thế, trước khi công lực của ta khôi phục thì sẽ không truyền thần công cho các ngươi đâu."

Đỗ Cách hừ lạnh một tiếng, nói:

"Tuy công pháp của Tiêu Dao phái coi trọng tâm cảnh hơn, nhưng cũng cần phải có chất dẫn. Khi công lực của ta chưa khôi phục, không thể gieo mầm ở trong đan điền của các ngươi, bất kể có truyền công pháp cho các ngươi thì các ngươi cũng không học được, trì phi các ngươi có thiên phú của tổ sư gia sáng lập môn phái."

"Không dám, không dám."

Ngưu Tam Bảo cười khì khì nói:

"Trước hết tiền bối cứ dưỡng thương đã, chúng ta không vội."

"Ngưu Tam Bảo, ta lại hỏi ngươi, các ngươi giải thích như thế nào về thương thế của mình với bên ngoài?"

Đỗ Cách mỉm cười, hỏi.

"Nếu như có người hỏi thì chúng ta sẽ trả lời là do chúng ta làm nhiều việc ác, gặp phải hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa nên đã trừng phạt chúng ta." Ngưu Tam Bảo suy nghĩ một lát rồi nói.

"Các ngươi đều bị thương nặng thì làm sao để khiến mọi người phục tùng?"

Đỗ Cách lại hỏi:

"Nếu như đám ăn mày bị các ngươi khống chế nhân dịp hỗn loạn mà phản kháng thì phải làm sao bây giờ?"

"Chuyện này..."

Ngưu Tam Bảo nhìn mấy huynh đệ thê thảm của mình, lại nghĩ tới cảnh mình nghiền ép những người kia trong ngày thường mà ấp úng nửa ngày cũng không nói nên lời.

"Ngu ngốc."

Đỗ Cách lườm hắn một cái:

"Mua sách đi!"

"Mua sách?"

Ngưu Tam Bảo sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ rằng Đỗ Cách lại đưa ra một đáp án không liên quan đó là mua sách.

Lưu lão ngũ cũng quăng ánh mắt nghỉ hoặc về phía Đỗ Cách.

"Tiêu Dao phái hoành hành thiên hạ cũng đâu chỉ nhờ võ công mà tổ sư gia truyền xuống, mà còn nhờ vào tri thức phong phú."

Đỗ Cách nói:

"Không có tri thức thì không biết nguyên lý vận hành của thế giới này, không thông thạo nguyên lý thì chính là không thông minh, không thông minh thì e là bị người ta gài bẫy hại chết mà cũng không biết, thế thì tiêu dao kiểu gì?

Mỗi một đệ tử của Tiêu Dao phái đều thông thạo cầm kỳ thi họa, không gì không biết, chỉ như vậy thì mới có thể tiêu dao giữa thiên địa, làm bất kỳ chuyện gì mình muốn làm.

Nếu không, dù ngươi cướp được một bí tịch nhưng thậm chí đọc còn chẳng hiểu thì sao mà tu luyện, suy luận và bổ sung tỉnh hoa trong bí tịch vào thần công của bản môn.

Nhớ kỹ, từ đầu đến cuối Tiêu Dao phái chỉ quán triệt một chữ 'thông', suy nghĩ thông suốt, trí tuệ thông suốt; một pháp tỉnh thông, vạn pháp tỉnh thông..."

Lão tứ và lão ngũ cừa xử lý xong vết thương quay về, nghe thấy một phen đạo lý này của Đỗ Cách thì sắc mặt lập tức xụ xuống, bọn họ nhìn cánh tay be bét máu của mình mà đột nhiên cảm thấy mình đã chém uổng.

Chưa bao giờ nghe ma đầu còn phải học văn hóa!

Khóe mắt Ngưu Tam Bảo co giật kịch liệt, hắn đưa tay lên lau mồ hôi trên trán:

"Tiền bối, nếu chúng ta đọc hiểu sách vở thì đã thi trạng nguyên từ lâu, sao lại lưu lạc đến mức như ngày hôm nay?"

"Đọc không hiểu là do chưa dồn ép mình tàn nhẫn."

Đỗ Cách nói:

"Hiện tại ngươi mới chỉ đứt một cánh tay, nếu lại đứt một cái chân thì dĩ nhiên là có thể đọc được sách, nếu như còn không hiểu thì lại chặt một..."

Nói đến đây, ánh mắt của hắn dán chặt vào chỗ giữa hai chân Ngưu Tam Bảo.

Ngưu Tam Bảo run cầm cập một hồi, cũng kẹp chặt chân lại, vô thức lùi về phía sau một bước, chỉ sợ Đỗ Cách trực tiếp xuống tay ác độc với hắn. "Bây giờ học được không?"

Đỗ Cách hỏi.

"Học được, học được."

Ngưu Tam Bảo vội vàng gật đầu:

"Tiền bối yên tâm, học cái gì cũng được."

"Tiêu Dao lão tổ nói đúng, đau khổ và áp lực mới là động lực thúc đẩy con người tiến lên, quả nhiên truyền thừa mấy ngàn năm vẫn luôn đúng."

Đỗ Cách than thở một tiếng:

"Tam Bảo, lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa.

Các ngươi đã mất nhiều thứ như vậy, không đánh đổi sự nỗ lực hơn người khác thì cũng không lấy lại được những thứ đã mất.

Tiến lên một bước, trời cao đất rộng. Lùi lại một bước, vực sâu vạn trượng.
Bình Luận (0)
Comment