Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 1159 - Chương 1190: Thân Thể Không Hoàn Chỉnh

Chương 1190: Thân Thể Không Hoàn Chỉnh Chương 1190: Thân Thể Không Hoàn ChỉnhChương 1190: Thân Thể Không Hoàn Chỉnh

Hãy nhớ kỹ, thứ buộc các ngươi tiến lên không chỉ có thân thể không trọn vẹn của các ngươi, mà còn có ta, nếu như không học được thì các ngươi cũng đừng tồn tại tiếp làm gì.

Ta sẽ không mặc kệ một người có thể mang đến nguy hiểm cho ta tồn tại."

Trong trí nhớ của Thiết Đầu không có bất cứ ký ức gì về tri thức và chữ viết của bọn, để tìm được một con đường học tập thích hợp cho mình nên Đỗ Cách cũng liều mạng.

Hắn có tỉnh thần lực cường đại, nếu đi theo con đường học tập này thì hoàn toàn là lãng phí thời gian, hơn nữa quá gây chú ý, không có lợi cho việc ẩn náu.

Vẫn là cách này tốt hơn, vừa hung tàn lại vừa khuyên nhủ, gia tăng thuộc tính Dẫn Dắt Học Tập, không chậm trễ Việc nào.........

Đây là uy hiếp ư?

Đây là uy hiếp rồi!

Nhưng cho tới bây giờ cũng chỉ có chuyện uy hiếp người khác để đòi tiền tài, ép người khác làm chuyện ác, chứ đây là lần đầu tiên bọn họ thấy dùng chuyện sống chết để ép người khác học tập.

Nếu như chuyện này do một người bình thường nói ra, vậy đám Ngưu Tam Bảo cũng chỉ cho rằng là đang trêu chọc bọn họ, nói không chừng còn muốn liều mạng với hắn, cho dù không liều mạng thì cũng phải nghĩ cách để chạy trốn, trốn càng xa càng tốt.

Nhưng người trước mặt là một đứa bé tám chín tuổi, hơn nữa còn là một đứa bé có sức mạnh siêu cường, như vậy tính chân thực của những câu nói đã tăng lên nhiều.

Với một đứa bé ở tuổi này, dù cho có người dốc sức dạy dỗ thì cũng không dạy ra được dáng vẻ này.

Huống chỉ, làm gì có ai đặc biệt huấn luyện ra một đứa trẻ như vậy, chỉ để giày vò bọn họ sao?

Không đáng!

Đây chính là phong cách làm việc của đại ma đầu ư?

Đám Ngưu Tam Bảo lần lượt nhìn lại thân thể không hoàn chỉnh của mình, trong lòng thất vọng vô vàn, bọn họ không còn đường lui nữa rồi!

Có một sư phụ như vậy, sau khi học thành tài mà không giết hắn thì đúng là ngu xuẩn!

Ngu xuẩn thì làm sao có thể tu luyện thành công thần công?

Nghĩ như vậy, bọn họ đột nhiên hiểu vì sao truyền thừa của Tiêu Dao pháo là khi sư diệt tổ.......

Ngưu Tam Bảo hít sâu một hơi, nói:

"Tiền bối, chúng ta học là được. Nhưng dáng dấp của chúng ta thế nào thì nên giải quyết sự cắn trả của đám thuộc hạ kia như thế nào?"

"Những thuộc của ngươi bị các ngươi dẫn vặt thành dáng dấp như vậy rồi thì cũng không tiếp tục làm nghề khác được, cho bọn họ một ít ngon ngọt rồi kéo bọn họ nhập hội là được."

Đỗ Cách nhìn mấy người chung quanh, chỉ điểm:

"Chọn ra hai người mỗi ngày xin được nhiều tiền nhất từ trong đám bọn họ, để hai người họ làm phó tổng quản, để hai người này chia ra dẫn dắt từng nhóm người, gia hạn thời gian một tháng, đội nào xin được nhiều tiền hơn thì thăng hắn làm tổng quản.

Sau đó lại chọn ra chức chủ quản ở trong đội của bọn họ, do người xin được nhiều tiền nhất sau một tháng đảm nhiệm. Tổng quản có thể lấy của mọi người, chủ quản có thể bắt người xin được nhiều tiền hơn hắn phải chia ra, chủ quản của mỗi tháng sẽ là luân phiên.

Người xin được ít tiền nhất thì sẽ giữ hai tháng, nếu như trong vòng hai tháng mà số tiền vẫn đứng hạng bét như cũ thì đuổi hắn ra ngoài, mặc cho tự sinh tự diệt.

Như vậy vừa phân hóa được bọn họ mà vừa gia tăng hi vọng cho mỗi người, cho dù không có các ngươi trông giữ thì bọn họ cũng sẽ tự duy trì trò trật tự này, để đạt được lợi ích lớn nhất.

Lâu dần, chờ khi mời chào được nhiều người hơn thì thành lập một bang phái nhờ vào đó cũng không có vấn đề gì, vậy còn sợ bọn họ tạo phản hay sao?"

Như vậy cũng được?

Đám Ngưu Tam Bảo nín thở, đây chính là lưu manh có văn hóa sao?

"Nếu như vẫn chưa yên tâm, vậy để bọn họ cùng học tập với các ngươi."

Đỗ Cách cười khẽ một tiếng:

"Thân thể của bọn họ không trọn vẹn, đời này đã không còn hi vọng gì, nhưng sau khi tích cóp được một khoản tiền thì có thể cưới thê tử sinh con, để hài tử của họ trở nên nổi bật không phải là mĩ mãn sao?

"Còn phải giúp bọn họ cưới thê tử sinh con?"

Lưu lão ngũ trợn to hai mắt, khuôn mặt đầy vẻ khó mà tin nổi.

"Vừa muốn con lừa làm việc lại không muốn cho con lừa ăn cỏ, khó trách hơn hai mươi người cộng thêm phí bảo hộ mà một năm chỉ cho các ngươi được hơn ngàn lượng bạc?"

Đỗ Cách liếc nhìn bọn họ đầy khinh thường, chăm chỉ khuyên nhủ không ngừng:

"Lúc trước các ngươi dùng bạo lực để áp bức, trong lòng mỗi người bọn họ đều có oán hận đối với các ngươi, xin ít tiền bạc rồi đe dọa thì các ngươi có thể khiến bọn họ sống tạm qua ngày là được.

Nhưng nối dõi tông đường là gốc rễ của con người, dụ dỗ lấy thê tử sinh con thì còn sợ bọn bọn họ không dốc sức kiếm tiền sao? Nếu như lại thưởng cho người xin được nhiều tiền nhất cả năm, e là đám người kia có liều mạng cũng phải nghĩ cách xin tiền..."

Ngưu Tam Bảo là người suy nghĩ linh động nhất, sau khi suy xét tỉ mỉ một phen thì càng phát hiện độ khả thi của phương pháp mà Đỗ Cách nói là cực cao. Chắc phương pháp khống chế người khác này không phải là bí mật bất truyền của đám đại thương chứ, không còn nghỉ ngờ gì về năng lực của đứa trẻ ở trước mắt nữa.
Bình Luận (0)
Comment