Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 1169 - Chương 1200: Tàn Phế Suốt Đời

Chương 1200: Tàn Phế Suốt Đời Chương 1200: Tàn Phế Suốt ĐờiChương 1200: Tàn Phế Suốt Đời

Đỗ Cách tựa như một ác ma, hắn dùng âm thanh tà ác mê hoặc mỗi người ở đây:

"Giết chết tất cả mọi người đi thì các ngươi mới không có tội, từ đây mai danh ẩn tích, nói không chừng người nhà còn được đối xử tử tế, ngộ nhỡ chuyện ở đây truyền ra ngoài thì các ngươi nghĩ xem mình có được quả ngọt nào không!"

Những chủ tử đã bị giết chết, lúc đầu bọn hộ vệ truy sát Đỗ Cách không nghĩ nhiều như vậy mà chỉ muốn giết Đỗ Cách mới có thể tha thứ cho bản thân.

Nhưng bây giờ Đỗ Cách làm rõ mối quan hệ lợi và hại thì động tác của bọn hắn đều chậm lại.

Hủy người không mệt đã nuôi dưỡng ác niệm trong lòng bọn hắn, mà những người có ác niệm đều thường tự cân nhắc đến bản thân mình trước.

"Tiếp tục bảo hộ đám người cặn bã này sẽ bị ta và Đinh Xương đoạt mạng. Hộ vệ bất lợi thì quay về sẽ bị trách phạt, chỉ có giết bọn hắn mới là trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy..."

Giọng nói của Đỗ Cách không ngừng vang lên, với sự hỗ trợ của kỹ năng mỗi câu mỗi chữ đều như chuông sáng trống chiều va vào tâm linh của bọn hắn.

"Đừng nghe lời mê hoặc của hắn, giết hắn đi, bất luận là kẻ nào ta cũng đều không trách tội."

Có hiển quý bị thương nằm trên mặt đất hét lên điên cuồng:

"Giết hắn, mau giết hắn đi, hắn là yêu tà mê hoặc lòng người."

"Chà!"

Đỗ Cách cười khẽ nhìn về phía hắn:

"Ngươi bị thương nặng như vậy thì rất có thể sẽ tàn phế suốt đời, ngươi cam tâm buông tha cho bọn hắn sao?"

Chỉ một câu khiến tên đó cứng họng không trả lời được, nhưng rất nhanh hắn đã phản ứng lại rồi cắn răng nói:

"Chỉ cần có thể giết chết yêu tà nhà ngươi, đương nhiên là ta cam tâm."

"Nghĩ một đằng nói một nẻo."

Đỗ Cách hừ lạnh nói:

"Không nghe lão nhân nói sao, tổn thất ở trước mắt, ai là hộ vệ của hắn, nếu để mặc hắn sống sót trở về thì xem như các ngươi thảm rồi."

Lời còn chưa dứt.

Hộ vệ bên cạnh hiển quý giơ đao chém xuống, trong ánh mắt sợ hãi của tên hiển quý là đôi mắt đỏ rực của tên hộ vệ giơ đao cắt đứt cổ hắn, giọng nói hơi khàn vang lên:

"Công tử, ta hợp tác với ngươi."

Đã có người dẫn đầu thì phần còn lại dễ xử lý hơn nhiều.

Vốn dĩ Đỉnh Xương đã vọt tới trước mặt Đỗ Cách nhưng hình như không nhìn thấy hắn mà vội vàng xông tới hai bước, một đao giết chết tên đến xem đấu trường vừa chạy ra cửa.

Những hộ vệ còn lại hơi do dự nhưng cũng nháo nhào tiến vào, đối mặt với bọn người bị thương trên mặt đất, sau đó xuống tay giết chết hết các đại quan hiển quý ở gần nhất.

Trong nháy mắt bên trong đấu trường đã yên tĩnh lại, ngoại trừ hộ vệ và hộ viện và đám trẻ con đang run lẩy bẩy trong lồng sắt thì không còn một ai sống sót. Bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo.

Hiển nhiên là viện binh đã quay lại.

"Giết sạch tất cả bọn chúng thì chúng ta mới có thể sống."

Đỗ Cách đã đổi thành một thanh dao thép từ lâu, hắn nhìn nhóm sát thủ được hắn tạm thời tập hợp trong đấu trường rồi vung tay hô lên:

"Lấy hữu tâm tính vô tâm, giết ra ngoài, giết càng nhiều người xem đấu trường thì càng có nhiều người giúp đỡ chúng ta."

Đinh Xương hung hăng trừng mắt liếc hắn, không nói lời nào mà xông ra ngoài trước.

Đỗ Cách quay đầu nhìn tổng quản còn đang ngây người cười nói:

"Tổng quản, thật sự ngươi muốn đi vào hắc lộ sao?"

Lời vừa nói ra thì có hơn mười hộ vệ trừng mắt nhìn tổng quản, đã có người đi về phía hắn.

"Ta còn đường lui sao?"

Tổng quản hung hăng nhìn Đỗ Cách, sau đó nhặt một thanh đao từ dưới đất lên rồi cắn răng nói:

"Ta sẽ giết cùng các ngươi, ta biết Long Liễu sơn trang có cơ quan và phòng tối, có ta dẫn đầu thì một người cũng không thoát được..."

"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt."

Đỗ Cách dựng ngón tay cái lên với hắn rồi cười nói:

"Nếu đã như vậy tại sao ngươi không thả bọn trẻ ra khỏi lồng sắt đi, bọn trẻ đó đối với bọn lão gia xem trận đấu hận đến thấu xương, đều là người trợ giúp tốt cho chúng ta!"

Yêu tà!

Chỉ vài ba câu đã có thể biến nghịch cảnh thành thuận cảnh, không còn nghi ngờ gì hắn hoàn toàn là yêu tà...

Tổng quản nhìn Đỗ Cách hồi lâu rồi lấy chìa khóa từ thắt lưng xuống ném vào lồng sắt.

Những đứa trẻ bên trong lồng cảm kích nhìn Đỗ Cách rồi lao đến cầm lấy chìa khóa, chúng mở lồng sắt ra rồi tranh nhau lao ra ngoài, chúng đều cầm lấy vũ khí hộ vệ xung quanh Đỗ Cách, cũng có đứa trẻ cầm lấy chìa khóa đi mở những lồng sắt khác ra, thả rất nhiều đứa trẻ khác ra.

Hiển nhiên.

Lũ trẻ đã xem Đỗ Cách như là đấng cứu thế, trở thành ân nhân cứu mạng của bọn chúng.

Ánh mắt của Đỗ Cách đảo qua những vết thương chồng chất trên người bọn chúng rồi thản nhiên nói:

"Lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt, tất cả những nỗi thống khổ mà người khác gây ra cho các ngươi, các ngươi phải trả lại bọn hắn gấp trăm gấp ngàn lần."

Ai nói hung tàn không thể quả cầu tuyết, những đứa trẻ này đều mang theo thù hận trong mắt, chẳng phải sau này từng người đều là hung thần ác sát sao?
Bình Luận (0)
Comment