Chương 1199: Điên Loạn
Chương 1199: Điên LoạnChương 1199: Điên Loạn
Nhưng nếu để yêu tà chạy thoát thì khi trang chủ của Long Liễu sơn trang hỏi tội, e rằng hắn sẽ bị đẩy ra gánh tội thay...
Giết hết bọn họ!
Rồi lại giết tên yêu tà kia, còn có thể lấy công chuộc tội!
Giết!
Lấy công chuộc tội!
Hắn giận sôi gan sôi ruột, tà niệm trong lòng trỗi dậy, cuối cùng không kìm nén được nữa.
Phốc!
Đinh Xương một đao chém chết một lão đầu tay chân vụng về cản trở trước mặt hắn rồi quát:
"Chết đi, đừng cản trở lão tử giết tặc tử!"
"Làm tốt lắm, giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết, giết sạch bọn chúng đi, sẽ không còn ai vướng tay vướng chân ngươi."
Đỗ Cách cười tà ác tiếp tục xúi giục hắn.
"Đinh Xương, ngươi điên rồi?"
Tổng quản của đấu trường thấy cảnh này thì trời đất quay cuồng, không khỏi tức giận mắng hắn.
Quý nhân là do yêu tà giết, dù là chết mấy người thì sau này Long Liễu sơn trang cũng có thể giải thích, nhưng Đinh Xương giết người một khi lan truyền ra, bị đuổi trách xuống thì ngay cả hắn cũng khó lòng thoát tội.
Tên này sao lại ngu xuẩn đến vậy, người ta chỉ xúi giục hai câu thì đã mắc lừa.
Có Đinh Xương gia nhập, ngay lập tức cục diện càng loạn hơn.
Những tên hiển quý và hộ vệ của mình đều bị hai người này chém như chém rau dưa, trong chốc lát đã ngã như ngả rạ.
Chỉ trong chốc lát đánh đấm.
Đám đông trong đấu trường có vẻ đã thưa thớt hơn.
Có người sợ hãi nhìn tên điên Đinh Xương giết người mà vô cùng tức giận:
"Đinh Xương, ngươi điên rồi, ngươi có biết ngươi đang giết ai không?”
Đinh Xương giết người đến đỏ mắt, một lòng một dạ muốn đi giết Đỗ Cách nên hắn giả vờ mắt điếc tai ngơ đối với lời người đó nói, nhìn thấy hắn la om sòm thì dùng một đao tiền hắn ngã lăn ra đất.
Nhìn thấy Đinh Xương càng lúc càng tiến lại gần mình, đột nhiên Đỗ Cách mỉm cười, hắn nhìn những tên hộ viện hoảng hốt đến ngây người sau lưng Đỉnh Xương:
"Các vị huynh đệ hộ viện, Đỉnh Xương giết chết khách nhân của Long Liễu sơn trang, khách nhân chết trong tay ta thì không có chuyện gì nhưng chết trong tay hắn thì chính là tội lớn.
Sơn trang trách tội xuống thì các ngươi khó tránh liên lụy.
Đinh Xương giết càng nhiều người thì tội của các ngươi càng lớn, còn không chịu ngăn cản hắn sao?
Các ngươi cam tâm bị hắn liên lụy sao? Giết hắn đi, ít nhất có thể tự mình thoát ra ngoài! Võ công của ta không cao, nếu các ngươi giết được Đỉnh Xương thì bằng bản lĩnh đó các ngươi cũng có thể giết ta, lấy công chuộc tội!" Đột nhiên Đỉnh Xương sững sờ, hắn giật mình tỉnh ngộ rồi giận đến mức run rẩy:
"Tặc tử."
Những hộ viện khác sửng sốt, bọn hắn nhìn Đỗ Cách rồi lại nhìn Đỉnh Xương, không biết nên động thủ với ai trước. Chắc chắn Đỗ Cách là kẻ địch nhưng việc làm của Đỉnh Xương cũng đã kéo bọn hắn xuống nước!
"Một lũ ngu xuẩn, giết yêu tà trước rồi xử lý Đinh Xương."
Tổng quản cực kỳ bại hoại nói.
Thứ Đỗ Cách giỏi nhất là nắm bắt sơ hở, hắn nghe vậy thì bật cười:
"Đinh Xương, hắn muốn xử lý ngươi mà ngươi còn muốn bán mạng thay hắn sao? Hay là hai người chúng ta liên thủ giết sạch bọn hắn đi, sau đó dùng một mồi lửa đốt sạch cái Điểu Sơn Trang này, từ đây tiêu diêu tự tại chẳng phải sung sướng hơn sao?"
Sắc mặt của tổng quản đột biến:
"Đinh Xương, ngươi không được nghe hắn xúi giục, giết hắn đi, ta đảm bảo ngươi sẽ bình an vô sự!"
"Ngươi tin sao?"
Đỗ Cách yếu ớt nói ra ba chữ, chặn mọi lời nói của hắn quay lại.
"Tặc tử, tặc tử!"
Đỉnh Xương hoàn toàn hiểu rõ tình cảnh của mình, hắn chĩa mũi đao về hướng Đỗ Cách trợn mắt muốn nứt ra, toàn thân hắn run rẩy không ngừng.
"Liên thủ đi, bây giờ chúng ta chỉ là châu chấu trên một sợi dây, ngươi đi khỏi ta cũng không được mà ta thoát khỏi ngươi cũng không xong."
Đỗ Cách bật cười, đột nhiên hắn lách người đi đến trước mặt quý công tử đã nói ra thân phận của hẳn, trong mắt của hắn chứa đầy sợ hãi, Đỗ Cách chém hắn một đao rồi dùng sức đẩy đao ném hắn về hướng Đinh Xương.
Đỉnh Xương thuận thế chém một đao, kết liễu mạng sống của hắn.
"Nhìn đi, ngươi lại giết một người rồi."
Đỗ Cách khẽ cười, âm thanh rất cổ hoặc:
"Thân phận của hắn chắc là không thấp đâu nhỉ! Đinh Xương, giết một là tội nhưng giết vạn là hùng, giết trăm vạn là hùng trong hùng, giết sạch người của Long Liễu sơn trang thì sẽ không có ai biết hung thủ là ai nữa!"
Đinh Xương sửng sốt, hai mắt hắn lóe lên.
"Đinh Xương, đừng nghe hắn."
Tổng quản nhìn Đỉnh Xương bị thuyết phục thì hoảng sợ hét lên.
"Không nghe ta, chẳng lẻ còn nghe ngươi sao?"
Đỗ Cách mỉm cười:
"Lão huynh, nhiều người chết như vậy, ngươi cũng khó thoát tội lắm! Làm phản đi, làm phản thì còn có con đường sống."
"Ngươi..."
Tổng quản chấn động nhìn thảm cảnh xung quanh, đột nhiên không nói được gì nữa.
"Những hộ vệ còn sống kia, chủ tử của các ngươi chết rồi mà các ngươi vẫn muốn truy sát ta sao?"