Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 117 - Chương 117: Đó Là Chuyện Của Ngươi

Chương 117: Đó Là Chuyện Của Ngươi Chương 117: Đó Là Chuyện Của NgươiChương 117: Đó Là Chuyện Của Ngươi

Mượn hiệu ứng danh nhân của Đồng Thế Hoành. Đỗ Cách vẽ ra một kế hoạch chỉ tiết hoàn mỹ, triệt để khiến Duy Hoà bang gom lại thành một, vặn thành một sợi dây thừng. Dân chúng từ trên xuống dưới thành Lư Dương cũng càng ngày càng ủng hộ thanh thiên đại lão gia Phùng Thất của họ.

Ngoại trừ Đồng Thế Hoành và người Khâu gia vẫn còn ảo tưởng ra thì tất cả đều vui mừng. ...

Rượu no cơm no, khách nhân cũng lục tục tản đi.

Đồng Thế Hoành nghẹn một bụng lửa rốt cục cũng tìm được cơ hội nói chuyện, hắn tức giận nhìn Đỗ Cách:

"Phùng bang chủ, ngươi có chút quá phận, ta nói muốn cùng ngươi đi Hoa Sơn thuyết phục Tông chưởng môn khi nào?"

"Chưa từng nói sao?"

Đỗ Cách cười.

"Nhưng ta rõ nghe được ngươi nói với Khâu Mộc Thiên sẽ lên Hoa Sơn mời Tông chưởng môn..."

"Lúc ấy ta nói là đi Hoa Sơn mời Tông chưởng môn đến đối phó..."

Thanh âm của Đồng Thế Hoành đột nhiên dừng lại.

Bởi vì hắn nhìn thấy mũi kiếm của Phùng Thất lại nhắm về phía hắn, Vương Tam vốn đang mãi mê sờ cái đầu lâu trơn bóng cũng dời mắt nhìn hắn.

Con mẹ nói!

Vốn không muốn để người ta nói chuyện đúng không!

Đồng Thế Hoành trừng mắt, lửa giận trong lòng càng bốc cao.

"Đối phó với ai?"

Đỗ Cách cười hỏi.

"Tự nhiên là đối phó ngươi."

Đồng Thế Hoành nói đanh, hắn chắc chắn Phùng Thất không dám thật sự động thủ giết hắn. Nếu hắn vẫn cứ khúm na khúm núm thì ngay cả việc giao lưu bình thường cũng không được. Sống như vậy thì còn ý nghĩa gì, không bằng liều mạng rồi chết.

Đồng Thế Hoành có kiêu ngạo của một cao thủ tuyệt thế.

Khâu Mộc Thiên vốn đang chăm sóc cha của mình, nghe vậy thì không tự chủ được nhìn sang, trong ánh mắt tràn đầy khâm phục, quả nhiên cao thủ đúng là cao thủ, mạnh mẽ lắm.

Khâu Nguyên Lãng lại nhìn bạn cũ rồi không ngừng lắc đầu, dùng ánh mắt ý bảo hắn không nên xúc động.

Tuy nhiên Đỗ Cách cũng không làm khó Đồng Thế Hoành, mà là kinh ngạc nhìn hắn.

"Có gì khác nhau à?"

"Cái gì?"

Đồng Thế Hoành mặt đầy nghỉ hoặc.

"Dù sao cũng là đi Hoa Sơn, ngươi mời Tông chưởng môn đối phó ta là chuyện của ngươi. Ta thuyết phục Tông chưởng môn gia nhập liên minh Duy Hoà bang là việc của ta, hai bên đâu có gì xung đột."

Đỗ Cách không chút do dự tự đâm mình. "Không phải ta đã sớm nói cho ngươi là sau khi thanh trừ Thiên Ma khác thì ta chính là tai họa lớn nhất, các ngươi không nghĩ biện pháp diệt trừ ta mới là không tôn trọng ta."

Phùng Trung kính nể nhìn Đỗ Cách, đồng thời cảm khái mình có quá nhiều chỗ không bằng hắn. Hắn lại nhìn Vương Tam lại bắt đầu loay hoay cái đầu lâu, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác nguy cơ nồng đậm.

Suy tư một lát, Phùng Trung cầm lấy đũa ăn cơm ở trước mặt rồi gảy tới gảy lui.

Việc này cũng có thể giúp gia tăng thực lực, dù chỉ là một xíu nhưng còn đỡ hơn không. Nếu hắn cứ tiếp tục lười biếng thì sợ rằng sẽ vuột khỏi bảng xếp hạng top 10 trong thế giới mô phỏng.

Ngươi không thấy Vương Tam vì không tiện xách theo cái rương giữ lạnh nên đã tìm thợ thủ công, biến mấy vật sưu tầm của hắn trở thành đồ thủ công mỹ nghệ làm bằng xương để có thể mang theo bên người đó sao?...

Nhìn biểu tình đương nhiên của Phùng Thất Nhất, Đồng Thế Hoành há miệng, nhưng lại không nói nên lời. Phùng Thất cho hắn một lời giải thích hợp lý, thậm chí nói thẳng không ngại hắn diệt trừ mình.

Nhưng tại sao hắn lại cảm thấy càng nghẹn khuất hơn lúc đầu?

Có phải là vì mình bị làm lơ?

Đồng Thế Hoành nhìn Vương Tam đang xương, lại nhìn Phùng Trung đang gảy đũa. Khoé mắt giật một cái, hắn tìm được nguyên nhân rồi.

Không phải lỗi do mình, mà là vì con mẹ nó cả đám này đều là bệnh tâm thần!

Đi so với bọn hắn, lại dựa theo hành vi tiêu chuẩn của người thường mà đắn đo thì sợ rằng chính mình phải tổn thọ gần mười năm. Cách làm chính xác nhất chính là như Phùng Thất nói, người nào làm việc nấy, tìm được cơ hội thì diệt trừ bọn chúng...

Nhưng vừa nghĩ đến kết luận này là do Phùng Thất nhắc nhở, Đồng Thế Hoành lại càng thêm buồn bực.

"Đồng môn chủ, còn có nghi vấn gì không?"

Đỗ Cách lo lắng hỏi.

"Có nghỉ ngờ gì cũng có thể nói ra, chúng ta tôn trọng ý kiến của mỗi người."

"Không có gì."

Đồng Thế Hoành khoát tay áo, nói.

"Hiện tại ta chỉ muốn lằng lặng một mình."

"Đương nhiên, chỉ cần không rời khỏi liên minh là được."

Đỗ Cách nói.

"Bằng không ta sợ phải đến Thần Quyền môn bảo vệ chính nghĩa."

Đồng Thế Hoành nhìn Đỗ Cách, không nói gì nữa mà đứng dậy. Hắn quyết định thực hành phương pháp mình tìm được đối phó với Phùng Thất.

Hắn vừa mới đứng lên, Phùng Trung bỗng nhiên mở miệng:

"Đồng môn chủ, ta cảm thấy Tông chưởng môn phái Hoa Sơn chưa chắc sẽ để ý tới ngươi. Ta vô tình nghe được một tin, Tông chưởng môn đánh giá Bá Vương quyền của ngươi là chiêu thức đánh nhau của phụ nữ lưu manh trên đường phố, làm ô uế vinh quang của võ giả. Đứng ngang hàng với ngươi chính là sỉ nhục của hắn, còn nói Bá Vương quyền của ngươi hẳn là đổi tên thành Vương Bát Quyền sẽ thích hợp hơn..."

Đồng Thế Hoành sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Phùng Trung, cau mày, hừ lạnh một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment