Chương 118: Khâu Mộc Thiên
Chương 118: Khâu Mộc ThiênChương 118: Khâu Mộc Thiên
"Phùng tiên sinh, những lời khích tướng tầm thường này không cần nói cho lão phu. Chỉ dựa vào những lời này mà muốn khích tướng giao tình của lão phu và Tông chưởng môn ư?”
"Đồng môn chủ, không có lửa thì sao có khói?"
Phùng Trung bình chân như vại, nói. Dù sao trước sau gì phải gia tăng thực lực, chỉ bằng tận dụng 'Lưỡi Thị Phi'. Dù sao Đồng Thế Hoành cũng không dám ra tay với hắn, hắn phải hướng Phùng Thất học tập.
"Ừm, lão phu biết rồi, ta sẽ đi kiểm chứng."
Đồng Thế Hoành không khỏi bực bội xoay người rời đi.
Đỗ Cách nhìn Phùng Trung, ở dưới bàn giơ ngón tay cái cho hắn. Tên này cuối cùng cũng thông suốt, có tên này giúp đỡ, việc dẫn Đồng Thế Hoành đến Hoa Sơn nhất định sẽ thêm phần chắc chắn.
Khâu Mộc Thiên khẽ nhíu mày nhìn bóng lưng Đồng Thế Hoành, cảm thấy hắn tựa hồ mất đi sự trầm ổn bình thường. Nhưng ngẫm lại, ở chung với đám người Phùng Thất, không nổi giận đã xem như là tính tình tốt, mất trầm ổn cũng bình thường.
Nhưng không biết vì cái gì, nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng...
"Tứ tiểu thư."
Đỗ Cách gõ gõ bàn, đánh thức Khâu Mộc Thiên đang ngẩn người, hỏi.
"Nghĩ cái gì vậy?"
"Không có gì?"
Khâu Mộc Thiên lắc đầu, không có lý do khẩn trương một trận. hiểu sao lại có hơi căng thẳng.
"Phiền Tứ tiểu thư lại tới Thần Quyền môn một chuyến!"
Đỗ Cách cười nói.
"Đồng môn chủ đã đồng ý chuyện lên Hoa Sơn với các ngươi rồi, còn đi Thần Quyền môn làm gì?"
Khâu Mộc Thiên hỏi.
"Mời đệ tử hay người nhà đi đó của Đồng môn chủ dể Duy Hoà bang."
Đỗ Cách nói.
"Chúng ta phải rời Lư Dương thành đi Hoa Sơn, không biết phải đi bao lâu, Lư Dương thành không thể không có người bảo vệ."
"Vậy cũng không cần mời đệ tử của Đồng lão gia tử đến đây!"
Nghe mấy người Đỗ Cách thật sự muốn rời đi, trong lòng Khâu Mộc Thiên mừng thầm, cảm giác lại tìm được cơ hội xoay chuyển tình thế.
"Chẳng phải còn đám người Cao đạo trưởng ở lại đây sao? Có họ trấn thủ Lư Dương thành, các ngươi cùng lắm chỉ rời đi vài ngày, Duy Hoà bang sẽ không có chuyện gì đâu."
"Không được."
Đỗ Cách lắc đầu, cười nói!
"Chúng ta dẫn Đồng môn chủ đi, lại mời người nhà của hắn đến Lư Dương thành giúp chúng ta duy trì trật tự. Song phương đều có con tin trong tay, không ai dám gây chuyện, có lợi cho việc bảo vệ sự cân bằng đôi bên."
Cái này mà ngươi gọi là bảo vệ sự cân bằng ư? Khâu Mộc Thiên mở to hai mắt, chút mừng thầm trong lòng trong nháy mắt bay lên chín tầng mây. Chiêu này của Phùng Thất không chỉ kiềm chế mọi người Thần Quyền môn, mà còn hoàn mỹ ngăn chặn đám tai hoạ ngầm là các nàng gây chuyện.
Thần Quyền môn là môn phái hàng đầu. Nếu tìm thân nhân đệ tử của Đồng môn chủ tới, trừ phi lại có ngoại lực can thiệp, nếu không dựa vào đám người họ, thật đúng là không nhấc nổi bất kỳ cơn sóng nào...
Đây chính là tính toán không bỏ sót trong truyền thuyết?
Khâu Mộc Thiên nhìn Đỗ Cách, tâm tư đối nghịch với hắn bỗng nhiên bị dập tắt. Thật đáng sợ, trừ phi trên đời lại xuất hiện một thiên ma kinh tài tuyệt diễm giống như hắn, hoặc là Vũ Thánh nhân Kiều Hòa trọng sinh. Nếu không cao thủ của tam môn ngũ phái chỉ sợ đều không phải là đối thủ của Phùng Thất. ...
Đúng lúc này, Liễu Thành vội chạy tới, nhìn đám người Khâu Mộc Thiên một cái, muốn nói lại thôi.
Đỗ Cách cười cười.
"Không sao, không có gì là không thể nói với người khác."
Liễu Thành nói:
"Thiệu Chu chạy rồi."
Đỗ Cách hỏi.
"Thiệu Chu là ai?"
Liễu Thành đáp:
"Lúc trước bang chủ muốn điều tra nhưng Thiên Ma đang ẩn nấp trong bang. Nhưng sau này lại bị chuyện của Hà Nguyên An trì hoãn. Tiếp đó, sau khi chúng ta kiểm tra tất cả nhân viên đến thăm Khâu lão bang chủ thì đã cho rằng trong bang không còn Thiên Ma nào còn tại. Không ngờ Thiệu Chu hôm nay vốn nên đến Lư Dương thành tuần tra lại biến mất không thấy. Thuộc hạ đi điều tra thì phát hiện từ đêm qua đến giờ không ai nhìn thấy bóng dáng Thiệu Chu. Cho nên thuộc hạ cho rằng Thiệu Chu chính là thiên ma ẩn giấu trong bang."
Phùng Trung dừng đũa:
"Thất ca, có cần ta viết mấy tờ thông báo, dán ở mấy thành thị ven sông để dẫn hắn trở về không?"
Ngón tay Đỗ Cách khẽ gõ lên mặt bàn, trầm mặc một lát:
"Bỏ đi. Tiếp theo chúng ta muốn tới Hoa sơn, không nên phân tán quá nhiều tỉnh lực. Cứ để cho hắn nhảy nhót một lúc đi, chỉ cần chúng ta tích hợp phòng thủ của Duy Hoà bang thì chúng có muốn trở mình cũng trở không nổi."...
Đỗ Cách chờ đợi các đệ tử của Thần Quyền môn.
Bức thư của Phùng Trung cuối cùng cũng truyền đến các đại môn phái, mà chuyện xảy ra ở Lư Dương thành cũng được truyền bá đến các nơi trên Đại Càn theo lời các thương nhân qua lại.
Thiên Ma giáng thế, bang Duy trì hòa bình bảo vệ lợi ích dân chúng Lư Dương thành trở thành đề tài bàn luận của mọi người.