Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 1181 - Chương 1212: Huấn Luyện Tàn Khốc

Chương 1212: Huấn Luyện Tàn Khốc Chương 1212: Huấn Luyện Tàn KhốcChương 1212: Huấn Luyện Tàn Khốc

Đỉnh Xương biết rất có thể Đỗ Cách là yêu tà nhưng phòng chữ Thiên trong viện có một người duy nhất sống sót là hắn, ngay cả Tổng quản cũng đã chết, hắn không dễ gì mới sống được nên hắn làm sao dám tiết lộ nội tình của Đỗ Cách...

Đỗ Cách trầm mặc hồi lâu rồi bước lên trước một bước, điều khiển Thần lực Hắc Ám nâng cơ thể của mình lên sau đó hắn đảo mắt qua đám người:

"Các ngươi muốn sống không?"

"Muốn."

Một đám thiếu niên hô lên, âm cao âm thấp không đều nhau.

"Các ngươi có hận thế giới này không?”

Đỗ Cách lại hỏi.

"Hận."

Lần này âm thanh gọn gàng hơn nhiều, thậm chí Đỗ Cách còn có thể nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi khắc cốt ghi tâm.

"Ta không phải người tốt."

Đỗ Cách vừa nói vừa đưa tay chỉ vào các thi thể nằm ngồn ngang khắp nơi ở Long Liễu sơn trang.

"Những người này đều vì ta mà chết, chưa đầy một đêm mà ta đã giết hơn ngàn người, các ngươi có sợ không?"

Có sự im lặng ngắn ngủi.

Thiếu niên dẫn đầu kia lại tiến lên phía trước, ánh mắt hắn lấp lánh nhìn Đỗ Cách:

"Không sợ, bọn họ đều là người xấu, người xấu thì đáng chết. Ân công giết người xấu thì ân công chính là người tốt."

"Không sợ."

"Chúng ta không sợ."

Những thiếu niên và thiếu nữ nhớ lại những nỗi thống khổ mà họ đã trải qua rồi chen lấn xô đẩy nhau đứng lên, nét mặt từ sợ hãi biến thành cứng rắn, càng có thêm nhiều người lộ ra vẻ mặt tức giận và thống khổ.

Đỗ Cách chìa tay áp xuống.

Những đứa trẻ này đã trải qua huấn luyện tàn khốc nên khi nhìn thấy động tác tay này thì ngay lập tức yên lặng lại.

"Ta có thể đồng ý để các ngươi sống sót, nhưng ta không cho phép các ngươi sống cuộc sống của người bình thường."

Đỗ Cách từ trên cao nhìn xuống, nhìn tất cả những thiếu niên thiếu nữ đứng ở dưới rồi nói:

"Các ngươi không thể giống người bình thường cưới vợ sinh con hay làm ruộng buôn bán. Đi theo ta thì cuộc sống của các ngươi sau này sẽ tăm tối không nhìn thấy mặt trời, ta sẽ dạy võ công cho các ngươi nhưng những việc các ngươi làm thường ngày sẽ là giết người phóng hỏa, rất có thể sẽ bị người ta đuổi giết, bị người ta xem như tà ma, người người muốn đánh. Các ngươi có bằng lòng sống cuộc sống như vậy không?"

Lại một khoảnh khắc trầm mặc, vẫn là thiếu niên dẫn đầu kia lên tiếng trước:

"Ta bằng lòng."

Chỉ sợ đám bạn phía sau không hiểu nên hắn nhìn Đỗ Cách tiếp tục nói: "Ân công, vốn dĩ cuộc sống trước đây của chúng ta còn không bằng heo chó, người không ra người quỷ không ra quỷ, chúng ta đã không thể sống bình thường trên thế giới này từ lâu rồi. Cho dù đi theo ân công giết người phóng hỏa cũng tốt hơn thời gian trước rất nhiều."

Một câu nói đã đánh thức người trong mộng.

Sau khi được Đỗ Cách cứu, thật sự có rất nhiều đứa trẻ tưởng rằng chúng có thể quay lại thế giới bình thường cho nên có mâu thuẫn với câu giết người phóng hỏa của Đỗ Cách.

Nhưng thiếu nhiên đó đã nhắc nhở đến những gì bọn chúng đã trải qua trong quá khứ.

Đúng vậy!

Những chuyện đáng sợ mà bọn hắn đã trải qua đã khiến bọn chúng không thể quay lại thế giới bình thường nữa rồi.

Cho dù thật sự được thả ra khỏi đây thì tất cả những gì mà bọn chúng trải qua ở Long Liễu sơn trang cũng đã khắc sâu trong đầu của bọn chúng, chỉ e rằng cả đời này cũng không quên được.

Thế giới này quá bất công với bọn chúng?

Hận ý không ngừng tuôn ra từ trong lòng của bọn chúng.

"Ta bằng lòng đi theo ân công, để ân công sai khiến."

"Ta cũng bằng lòng."

"Ta cũng bằng lòng."

Càng lúc càng có nhiều đứa trẻ đứng sau lưng thiếu niên đó, ánh mắt của bọn hắn dần chuyển sang kiên định.

"Tốt lắm, hy vọng sau này các ngươi sẽ không hối hận vì quyết định của ngày hôm nay."

Đôi mắt của Đỗ Cách quét qua những đứa trẻ tội nghiệp này, sau đó dừng lại ở thiếu niên dẫn đầu hỏi:

"Ngươi tên gì?"

"Thập Tam."

Thiếu niên trầm mặc hồi lâu rồi nói.

"Hửm?"

Đỗ Cách nghỉ ngờ nhìn hắn.

"Lúc đến đây, chúng ta không còn tên lúc đầu nữa."

Ánh mắt của thiếu niên nhìn về hướng Đinh Xương, sợ hãi nói:

"Mỗi người chúng ta đều có số hiệu, của ta là mười ba."

"Được Thập Tam."

Đỗ Cách mỉm cười:

"Từ giờ trở đi ngươi tên là Kiếm Thập Tam đi!"

"Đa tạ ân công ban họ."

Thiếu niên hơi lanh lợi, hắn vội vàng quỳ xuống đất hành lễ với Đỗ Cách.

Đỗ Cách điều khiển Thần lực Hắc Ám nâng hắn lên nói:

"Kiếm Thập Tam, dưới gối nam nhỉ là vàng bạc, sau này theo ta rồi thì không cần quỳ trước bất kỳ ai."

"Rõ,"

Kiếm Thập Tam đứng lên, thân thể hắn thẳng tắp. "Đinh Xương."

Đỗ Cách gật đầu quay qua phân phó Đỉnh Xương:

"Tìm hai người phối hợp với Kiếm Thập Tam, thống kê lại số lượng và tên gọi của những đứa trẻ này, trang bị vũ khí cho bọn họ, ai bị thương thì trị thương, nên cho họ ăn thì phải cho ăn, không được đả thương bọn họ vì những đứa trẻ này có ích rất lớn."

"Rõ,"

Đinh Xương lên tiếng rồi gọi Hầu Vân Phong cùng đi qua bên cạnh chăm sóc những đứa trẻ còn sống.

[IIVÔ TÌNH TA THÀNH TIÊN: tin hiệp, hài hước, đạo giáo, nhẹ nhàng, phù hợp để giải trí mỗi ngày... [II
Bình Luận (0)
Comment