Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 1186 - Chương 1217: Đoan Vương Phủ

Chương 1217: Đoan Vương Phủ Chương 1217: Đoan Vương PhủChương 1217: Đoan Vương Phủ

Hướng bên ngoài chính là người của các gia tộc khác biết được tin tức nên đã vội vã chạy đến nhận thi thể, nhưng Long Liễu sơn trang có liên quan đến Đoan Vương, dù sao cũng chẳng có ai nhắm mắt xông vào đó cả, người đã chết rồi, nếu vì chuyện này mà đắc tội với Đoan Vương thì càng mất nhiều hơn được.

Tất cả mọi người đều mong chờ, trông ngóng, chờ người của Đoan Vương phủ hoặc Tri Châu đến đây tiếp nhận vụ án này....

Nhóm người Long Nghĩa Thần và Đinh Xương thay ca với nhau canh giữ để ai cũng có thể nghỉ ngơi và hồi phục vào ban ngày.

Chỉ có Đỗ Cách là vẫn luôn tràn đầy năng lượng chú ý đến Long Liễu sơn trang, nhưng hắn cũng không nhàn rỗi.

Trong phần lớn thời gian vào ban ngày, Đỗ Cách đã truyền bá cho đám người Long Nghĩa Thần về vương hầu tướng lĩnh, chẳng phải khái niệm trời sinh, dẫn dắt bọn họ vào con đường tạo phản để cà thuộc tính khuyên bảo của mình.

Đương nhiên, Đỗ Cách cũng hỏi thăm được rất nhiều từ miệng Long Nghĩa Thần về những chuyện liên quan đến thế giới tu hành và những cấp cao của Tân Nguyệt quốc.

Long Nghĩa Thần hiểu biết rất rõ những chuyện trong quan trường, nhưng phần lớn những thứ trong thế giới tu hành thì đều mơ hồ.

Suy cho cùng, hắn ta cũng chỉ là một võ giả, căn bản không có luyện khí sĩ nào liên quan đến bọn họ, những chuyện hắn ta biết về thế giới tu luyện đều nghe ngóng được từ miệng của những vị quan lớn hiển hách kia.

Trong cuộc trò chuyện ngày hôm đó, thông tin hữu ích duy nhất mà Đỗ Cách có được là người phàm hoàn toàn không có khả năng thành tiên, những người tu hành có lối đạo của riêng họ, những võ đạo kia lại trôi nổi bên ngoài thế gian, Tiên môn rộng mở, người phàm thậm chí còn không tìm tới. ...

Đám người Đỗ Cách cũng không chờ đợi quá lâu.

Chỉ chưa đầy hai canh giờ, ba đạo kiếm quang đột nhiên từ xa mà đến, từ trên không trung giáng thẳng xuống Long Liễu sơn trang.

Thị lực của Đỗ Cách là tốt nhất, nhưng chỉ sau khi bọn họ đáp xuống, hắn mới có thể nhìn rõ tướng mạo của bọn họ.

Là hai nam một nữ.

Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên với bộ râu dài, mặc áo choàng màu xanh, vác theo một thanh trường kiếm, vẻ mặt trang nghiêm, một cặp nam nữ phía sau ông ta trông có vẻ chỉ khoảng hai mươi tuổi, nam mặc trường bào màu đen, nữ mặc một chiếc váy dài màu xanh, mỗi người cũng mang theo một thanh bảo kiếm trên lưng.

Mà lúc bọn họ đến là ba đạo kiếm quang, cũng không hề sử dụng Phi Hành thuật ngự kiếm theo kiểu giẫm lên thanh kiếm như trong chiến trường dị tinh đầu tiên.

Đỗ Cách thầm thở dài, thân hợp kiếm quang, ngự kiếm phi hành, e rằng đây mớ là Ngự Kiếm Thuật chính thống, giẫm lên kiếm bay giống như giẫm ván trượt như thế đúng là hơi kém sang.

Khoảnh khắc bọn họ xuất hiện, Đỗ Cách lặng lẽ phóng thích Thần lực Hắc Ám để giấu nhóm người Long Nghĩa Thần trong bóng tối.

Đám người Long Nghĩa Thần không biết Đỗ Cách đã che giấu bọn họ kỹ càng rồi, bọn họ đều căng thằng ngậm chặt miệng mình, không dám thở mạnh, bởi vì sợ tiếng hít thở sẽ kinh động đến luyện khí sĩ ở đằng kia, kiếm quang chớp mắt đã tới, còn là ba người tới khiến bọn họ bị doa sợ.

Đỗ Cách không để ý tới bọn họ mà chăm chú nhìn về phía ba luyện khí sĩ đang trong Long Liễu sơn trang. ... Oẹt

Thiếu nữ dường như chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, sau khi đáp xuống đất đã bất giác phát ra tiếng nôn khan, sau đó đưa tay bịt miệng lại.

"Sư muội, hay là muội đi ra ngoài trước đi, ở đây có ta và sư phụ là đủ rồi."

Về mặt của nam tử trẻ tuổi cũng nhăn nhó, nhưng vẫn ân cần an ủi sư muội của mình.

"Không cần."

Sư muội liếc mắt nhìn hắn một cái, bướng bỉnh lắc đầu, cưỡng ép rời mắt khỏi những thi thể, hỏi:

"Sư phụ, giết nhiều người thế này, là do yêu tà làm sao?”

Người đàn ông trung niên không lên tiếng mà cau mày quan sát Long Liễu sơn trang, sau đó, ánh mắt của ông ta rơi vào lá bùa màu vàng dưới mái hiên, ông ta phất tay, vài lá bùa màu vàng lập tức rơi vào lòng bàn tay ông ta.

"Sư phụ, đây là loại bùa gì?"

Người thanh niên hỏi.

"Trấn Hồn Phù, Dẫn Hồn Phù, Khốn Hồn Phù."

Người đàn ông trung niên nhìn lá bùa trong tay, sau đó lại nhìn thi thể xung quanh, lông mày nhíu chặt hơn:

"Tử Minh, Tử Vân, e là Long Liễu sơn trang không đơn giản như chúng ta tưởng tượng."

"Không phải yêu tà, là tà tu ư?"

Tiểu sư muội tên là Tử Vân mở to hai mắt nhìn:

"Chẳng trách lại có nhiều người chết như vậy, thế mà con lại không cảm nhận được một tia khí tức sinh hồn nào."

"Nhưng nơi này không phải là trang viên của Đoan Vương sao?"

Người thanh niên nói:

"§ư phụ, tại sao Đoan Vương có thể có liên quan đến tà tu chứ?"

"Cho nên mới nói mọi chuyện không đơn giản."

Người đàn ông trung niên hừ lạnh, ông ta lại phất tay, ba lá linh phù không có lửa mà tự bốc cháy, trong chớp mắt biến thành tro bụi, ông ta liếc nhìn mặt đất, nói:

"Đi thôi, nhiều người đã chết như vậy, chúng ta xem thử tà tu đang muốn giở trò quỷ gì?"
Bình Luận (0)
Comment