Chương 1225: Tìm Sư Tôn Trừ Ma
Chương 1225: Tìm Sư Tôn Trừ MaChương 1225: Tìm Sư Tôn Trừ Ma
"Không sao."
Liễu Cửu Long xua tay, nhìn bốn phía xung quanh, hắn không cảm thấy có gì kỳ lạ, không nhịn được lại thở dài:
"Đi thôi!"
"Đi đâu?"
Đỗ Tử Minh hỏi.
"Trở về núi Long Hổ."
Liêu Cửu Long trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói:
“Tìm sư tôn trừ ma."
"Sư phụ, chúng ta về núi Long Hổ phải nói như thế nào?"
Đỗ Tử Minh nói:
"Mặc dù chúng tôi vì sống sót, nhưng tiết lộ công pháp là tội lớn!"
Tội lớn?
Lời nói của Đỗ Cách giống như ma quỷ hiện lên trong đầu Liêu Cửu Long, hắn nhìn hai đệ tử của mình, đưa tay về phía Đỗ Tử Minh:
"Tử Minh, phi kiếm của ta đã bị Ma đầu cướp đi rồi, đưa phi kiếm cho ta, sau khi về núi Long Hổ, ta sẽ tự mình xin tội với sư tôn."
Đỗ Tử Minh không hề nghỉ ngờ gì, ngoan ngoãn giao phi kiếm cho sư phụ.
Liêu Cửu Long quay đầu lại, nhìn thấy xác chết rải rác khắp nơi ở Long Liễu sơn trang, nói với Liễu Tử Vân:
"Tử Vân, tốc biến của ngươi quá chậm, Long Liễu sơn trang là một vấn đề rất quan trọng, không nên trì hoãn, để vi sư đưa các ngươi đi!"
"Được."
Liễu Tử Vân cũng thu lại thanh phi kiếm của mình.
Liêu Cửu Long hít một hơi thật sâu, niệm kiếm quyết mang theo hai đệ tử của mình, sử dụng tốc biến phóng thằng lên trời, hướng thẳng về phía đông.
Liêu Cửu Long sử dụng tốc biến phóng đi, Đỗ Cách bị văng ra ngoài, nhưng hắn không hề do dự, điều khiển thần lực Hắc Ám, đi theo phía dưới tốc biến của Liêu Cửu Long, so với tốc biến thì tốc độ của thần lực Hắc Ám nhanh hơn nhiều.
Hắn cực kỳ tin tưởng.
Dưới ảnh hưởng của kỹ năng, Liêu Cửu Long sẽ ra tay chống lại hai đệ tử.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, hắn có nghĩa vụ phải cứu hai thanh niên vô tội đó. ...
Không nằm ngoài dự liệu của Đỗ Cách.
Liêu Cửu Long ngự kiếm quang bay đến một khu trống trải không người, đột nhiên ghìm kiếm quang xuống.
Hai đệ tử hoàn toàn không rõ tình huống thế nào.
Thấy vẻ mặt đau đớn của Liêu Cửu Long thì Liễu Tử Vân lập tức quan tâm hỏi:
"Sư phụ, người làm sao vậy, có phải tình trạng vết thương nghiêm trọng hay không?” "Tử Vân, Tử Minh, đừng trách sư phụ..."
Liêu Cửu Long nhìn chằm chằm vào hai đồ đệ, khóe mắt trào dâng nước mắt, bỗng nhiên bấm quyết vung kiếm, kiếm quang tựa như dải lụa bao phủ hai đệ tử lại.
"Sư phụ."
Thấy sư phụ đột nhiên xuống tay với bọn họ, Liễu Tử Vân sợ đến mức tái mặt, thân thể bỗng chốc cứng ngắc, muốn né tránh nhưng không còn kịp nữa.
Đỗ Tử Minh phản ứng nhanh chóng, vào khoảnh khắc nhìn thấy thấy kiếm quang thì cuống quít phi thân lùi về sau, nhưng làm sao tốc độ của hắn nhanh hơn kiếm quang được.
Nói thì chậm nhưng đến thì nhanh.
Trong nháy mắt khi kiếm quang sắp tới yết hầu của Liễu Tử Vân, một tấm màn đen chợt bao phủ xuống, cuốn ba người vào bên trong lần nữa, cứu hai người Liễu Tử Vân dưới kiếm quang của Liêu Cửu Long.
Cùng lúc đó, giọng nói hàm chứa ý cười của Đỗ Cách cũng vang lên bên tai ba người:
"Liêu Cửu Long, đây mới là thử thách cuối cùng về nhân tính của ngươi, ngươi lại thua rồi."
Lần này Hắc Ám thần lực vẫn chưa tách ba người ra.
Trong bóng tối dày đặc, Đỗ Cách cố ý mở một cửa sổ cho bọn họ, để ánh trăng ở trên đỉnh đầu có thể chiếu sáng mỗi người.
Dưới hiệu ứng Tyndall, vẻ mặt của ba người trông vô cùng đặc sắc.
Hiệu ứng Tyndall: là hiện tượng tán xạ ánh sáng thường thấy trong các hệ phân tán keo.
Liễu Tử Vân và Đỗ Tử Minh không dám tỉn nhìn Liêu Cửu Long, Liễu Tử Vân rơi lệ đầy mặt:
"§ư phụ, vừa nãy người muốn giết chúng ta sao?"
Ánh mắt của Đỗ Tử Minh tựa như một câu đao ghì chặt lên gương mặt của Liêu Cửu Long, hắn nắm chặt nắm đấm, hung tợn nói:
"§ư muội, hắn không phải sư phụ của chúng ta.”
Liêu Cửu Long nhìn hai đệ tử ở đối diện, suy nghĩ thêm về hành động vừa nãy của mình mà mờ mịt không biết làm sao, giọng nói của Đỗ Cách lại vang vọng không ngừng ở trong đầu hắn: ngươi lại thua rồi, ngươi lại thua rồi...
Nhân tính?
Nhân tính của ta đê hèn như vậy sao?
Phốc!
Trong lúc tâm thần xao động, Liêu Cửu Long chợt phun ra một ngụm máu.
Sắc mặt hắn trắng bệch, trông cứ như già hơn chục tuổi. Liêu Cửu Long nhìn hai đệ tử ở đối diện, muốn giải thích nhưng đôi môi mấp máy mấy cái mà lại không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười giễu cợt, bỗng nhiên giơ tay lên rồi vung kiếm quẹt ngang cổ mình.
Đỗ Cách lập tức điều khiển Hắc Ám thần lực, ngăn cản phi kiếm của hẳn.
Phi kiếm miễn cưỡng dừng lại ở vị trí trước yết hầu Liêu Cửu Long một tấc, hắn thử ra sức hai lần mà phi kiếm vẫn không nhúc nhích.
Thế là hắn dứt khoát buông phi kiếm ra, tung chưởng đập thẳng lên đỉnh đầu của mình, nhưng bàn tay lại bị kéo lấy. Ngay cả chết cũng không chết được!
Liêu Cửu Long lập tức sụp đổ, hai mắt của hắn phủ đầy tơ máu, duy trì tư thế quái lạ lòng bàn tay hướng về đỉnh đầu, tuyệt vọng gào thét:
"Lão tặc, đến cùng ngươi muốn làm gì, đùa bốn ta thú vị sao?"
"Khu, ta ở phía sau ngươi, ngươi hét sai hướng rồi."
Đỗ Cách ho nhẹ một tiếng, tốt bụng nhắc nhở.
Giọng nói của Liêu Cửu Long im bặt, cơ thịt ở trên mặt hắn không khỏi co giật, cơn tức giận tràn ngập trong lòng lại bị đè nén trở lại trong bụng.