Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 1195 - Chương 1226: Mới Vậy Đã Không Chịu Nổi

Chương 1226: Mới Vậy Đã Không Chịu Nổi Chương 1226: Mới Vậy Đã Không Chịu NổiChương 1226: Mới Vậy Đã Không Chịu Nổi

Vào lúc này, hắn cũng không thể xoay người về phía sau rồi lại hét một trận!

Sự thống khổ và tuyệt vọng của Liêu Cửu Long vốn đã cảm hóa được hai người Liễu Tử Vân, khiến bọn họ muốn đồng cảm với sư phụ của mình. Nhưng một câu nói của Đỗ Cách khiến sự đồng cảm của bọn họ lập tức tan thành mây khói.

Vẻ mặt của hai người cứng ngắc, không biết nên bi thương hay mỉm cười...

"Lão tặc, khinh người quá đáng!"

Tôn nghiêm và mặt mũi của Liêu Cửu Long đã bị Đỗ Cách ghìm trên mặt đất mà chà đạp, hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má của hắn:

"Giết ta, hãy giết ta đi!"

Ài

Một tiếng thở dài!

Đỗ Cách nói:

"Liêu Cửu Long, mới như vậy mà đã không chịu nổi rồi sao? Ngươi có biết ta đã từng gặp phải những chuyện gì không?"

"Giết ta, hãy giết ta đi."

Liêu Cửu Long đã mất hồn rồi, miệng lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu này không ngừng, tâm trí của hắn đã bị Đỗ Cách phá hủy hoàn toàn rồi.

"Trước đây, ta cũng từng là một tu sĩ nhiệt tình và tràn ngập tình thần trọng nghĩa. Ta cho rằng toàn bộ thế giới này đều tốt đẹp, ta hàng yêu trừ ma, chữa trị cứu người ở nhân gian..."

Giọng nói êm tai của Đỗ Cách lại vang lên, hàm chứa một chút bi thương, một chút tuyệt vọng:

"Nhưng chỉ vì một cây kim liên cửu sắc, mà đồng môn sư huynh của ta lại âm thầm ám hại ta, lạnh lùng ra tay với ta. Nhưng hắn không biết, ta vốn định hái cây kim liên kia để đưa cho hắn chữa thương;

Ta trọng thương không chết, nể tình căn cốt của sư huynh không bằng ta nên ta vốn không định truy cứu sai lầm của sư huynh;

Nhưng vị sư huynh kia của ta sợ vụ bê bối này bị lộ nên đã làm kẻ ác cáo trạng trước, vu cáo hãm hại ta cướp kim liên. Sư phụ lại càng không hỏi đúng sai phải trái mà phong ấn tu vi của ta, đánh ta vào Tư Quá Nhau, để ta ngày ngày bị Liệt Hỏa gặm cắn xương cốt, nói hoa mỹ là để ta luyện tâm.

Nhưng kết quả là sư tôn kính yêu của ta cũng chỉ muốn lấy Chí Tôn Cốt của ta cho nhỉ tử bảo bối của hắn, cái gọi là luyện tâm cũng chỉ để Chí Cốt Tôn của ta càng thấu triệt hơn mà thôi...

Người tính không bằng trời tính, Chí Tôn Cốt của ta được liệt hỏa thiêu đốt hằng ngày, nhưng sau đó ta lại giác ngộ được một môn thần thông, ngay cả sư phụ cũng không phải đối thủ của ta.

Biết không làm gì được ta, bọn họ lại giả vờ giả vịt với ta, trừng phạt sư huynh hãm hại ta, giả bộ xi nịnh ta, cũng hứa hẹn để ta thành hôn với người ta yêu nồng nhiệt. Nhưng ở đêm tân hôn, nàng - người mà ta tín nhiệm nhất - lại tự tay đâng một chén rượu độc cho ta..."

Ba người đều bị chuyện xưa của Đỗ Cách thu hút.

Trong mắt Liễu Tử Vân lập lòe nước mắt:

"Thật đáng thương, ngươi đã uống chén rượu độc kia sao?" "Ngươi sẽ đề phòng người yêu của mình sao?"

Đỗ Cách cười khẩy một tiếng:

"Uống xong chén rượu độc kia thì ta cũng mất hết tu vi, sư tôn tốt kia của ta tự tay lấy Chí Tôn Cốt của ta. Không chỉ như vậy, bọn họ sợ âm mưu bị bại lộ nên còn muốn lột da tróc thịt ta, tiêu diệt hồn phách của ta..."

Liễu Tử Vân chấn động:

"Sau đó thì sao? Làm sao mà ngươi trốn ra được?"

"Trốn ư, tông môn giăng thiên la địa võng như vậy, ta trốn kiểu gì? Ta hận, hận sự bất công, hận lòng ích kỉ, hận sự hủ bại của lòng người... Sau đó, ta đã nhập ma."

Giọng nói của Đỗ Cách trở nên bình thản:

"Sau khi ta nhập ma thì đã tàn sát toàn bộ tông môn, đêm đó toàn bộ tông môn tối đen như mực, máu chảy thành sông, không có một người nào chạy thoát."

"Hay, giết hay lắm!"

Đỗ Tử Minh căm giận, nói:

"Lũ khốn nạn kia đáng chết."

"Sau đó thì sao? Sau khi ngươi giết hết người của tông môn thì sao?"

Liễu Tử Vân hỏi:

"Ngươi đã trở thành dáng vẻ này sao? Người của Long Liễu sơn trang cũng do ngươi giết ư?"

"Chỉ mỗi Long Liễu sơn trang thì tính là gì?"

Đỗ Cách hừ một tiếng:

"Ta nhập ma xong thì hận thấu thế giới này, ta muốn giết sạch mọi người trên cõi đời này, ta đến chỗ nào thì chỗ đó không còn một ai sống sót, thần cản giết thần, phật cản giết phật, ta giết đến thiên hôn địa ám, sinh linh đồ thán..."

"không đúng, nếu ngươi giết nhiều người như vậy, tại sao ta chưa từng nghe về chuyện của ngươi?"

Liễu Tử Vân cắt ngang lời Đỗ Cách, hiếu kỳ hỏi.

"Ngươi đã từng nghe về Chí Tôn Cốt hay kim liên cửu sắc chưa?"

Đỗ Cách hỏi.

Liễu Tử Vân lắc đầu.

"Lúc ta tàn phá thế giới đã từ rất lâu về trước, lúc ấy vẫn chưa có thiên đình, chưa có phật tông, chưa có Đạo tổ..."

Đỗ Cách cười gẵn, nói:

"Không, có Đạo tổ, nếu không có Đạo tổ thì thế giới này đã trở về với hư vô rồi."

"Đạo tổ?"

Liễu Tử Vân kinh ngạc kêu lên thành tiếng:

"Ngươi là người của thời đại Đạo tổ sao?"

"Gần như là vậy!"

Đỗ Cách buồn bã nói:

"Đạo tổ là thiên tài xuất chúng đáng kinh ngạc, không có hắn thì thế giới này đã bị ta hủy diệt rồi."
Bình Luận (0)
Comment