Chương 1227: Thức Tỉnh Linh Trí
Chương 1227: Thức Tỉnh Linh TríChương 1227: Thức Tỉnh Linh Trí
"Đạo tổ đánh bại ngươi sao?"
Đỗ Tử Minh hỏi theo bản năng.
"Đúng, hắn đã đánh bại ta, nhưng hắn không có cách nào giết chết ta, bởi vì ta đại biểu cho tội ác cực hạn của thế gian, trở thành ma quỷ chân chính, chỉ cần nhân gian còn tồn tại cái ác thì ta sẽ không thật sự chết đi."
Đỗ Cách nói:
"Đạo tổ cũng chỉ có thể dùng đại thần thông để làm hao mòn ma lực của ta, đánh ta vào trong luân hồi, để ta luân hồi không ngừng ở thế gian này, hi vọng dựa vào chân thiện mỹ ở nhân gian để thức tỉnh lại thần trí của ta."
Sự yên tĩnh kéo dài một lúc.
Ba người đám Liêu Cửu Long đều ngừng thở, bởi vì tin tức mà Đỗ Cách tuôn ra quá bùng nổ, bọn họ không thể tưởng tượng ma đầu nhốt bọn họ lại là người cùng thời đại với Đạo tổ.
Nhưng lời hắn nói có thật sự là thật không?
Nếu như hắn đúng là ma đầu cần có Đạo tổ mới có thể trấn áp, có vẻ như năng lực của hắn hơi yếu quá rồi!
Đặc biệt là Liêu Cửu Long, hắn nhớ tới một đao bổ về phía cổ hắn kia.
Sức lực yếu ớt kia còn chẳng thể chém đứt đầu của hắn.
Lúc trước hắn bị khiếp sợ bởi Hắc Ám thần lực, hiện tại nghĩ lại mới thấy chuyện vừa xảy ra tràn ngập điểm bất hợp lý, chắc tu vi Kim Đan chân nhân của đối phương cũng là do hắn tự tưởng tượng ra thôi...
Nếu như nói tu vi đối phương không đủ thì cũng không hợp lý vì đối phương đã thi triển thần thông, ma khí lạnh lẽo âm u đó đủ để ngăn cách tất cả ánh sáng, vượt xa năng lực mà ma đầu bình thường có thể nắm giữ.
"Tiền bối, ngươi thật sự là người cùng thời với Đạo tổ sao?"
Liễu Tử Vân cẩn thận hỏi.
"Có phải ngươi cảm thấy thực lực của lão phu quá yếu không?”
Đỗ Cách cười khẽ một tiếng, xua tan Hắc Ám thần lực bao phủ lấy hắn, để lộ thân thể hài đồng.
"Ngươi..."
Ba người Liêu Cửu Long cùng kinh ngạc đến ngây người, chẳng ai ngờ rằng cái người tự xưng là lão phu và còn đùa giỡn bọn họ nửa ngày trời lại là một đứa trẻ.
"Luân hồi trăm năm một lần. Mỗi lần luân hồi, ta đều phải tích cóp ma khí lại từ đầu. Đời này, ta vừa mới thức tỉnh linh trí, cũng tiêu hao lực lượng bản nguyên để triệu hồi ba ngàn ma đầu từ dị giới, mượn đám ma đầu để đảo loạn thế giới này. Bây giờ các ngươi còn cảm thấy ta yếu sao?”
Đỗ Cách nhìn ba người chung quanh, thản nhiên nói.
"Yêu tà náo loạn thế gian là do ngươi đưa tới?"
Liêu Cửu Long thất thanh nói.
"Tại sao ngươi phải làm như vậy? Rõ ràng ngươi đã khôi phục thần trí và ký ức rồi mà?"
Liễu Tử Vân hỏi.
"Đúng đấy, rõ ràng Đạo tổ đang giúp ngươi."
Đỗ Tử Minh nói. "Giúp ta sao?"
Đỗ Cách hừ lạnh một tiếng:
"Rõ ràng lão gia hỏa kia đang hại ta, hắn muốn tiêu diệt ta ở trong luân hồi vô cùng vô tận này, ta đã chịu đựng đủ cuộc sống như vậy..."
Hắn vươn tay chỉ về phía Liêu Cửu Long, giễu cợt nói:
"Hơn nữa, hàng ngàn tỉ năm trôi qua mà thế gian vẫn còn những kẻ ác như vậy, chỉ bị ta đầu độc hai câu mà đã muốn ra tay với người thân nhất của mình. Nhân tính vốn ác, thế giới như vậy thật sự cần tồn tại sao?"
Liêu Cửu Long há miệng, không có gì để nói.
"Hắn là sư phụ mà các ngươi tín nhiệm nhất, nhưng hắn lại vì lợi ích của bản thân mà lại muốn tự tay giết các ngươi. Các ngươi không hận hắn sao?"
Đỗ Cách chuyển hướng sang hai người Liễu Tử Vân , hừ lạnh một tiếng rồi nói:
"Các ngươi không muốn tự tay giết hắn sao?"
"Ta..."
Liễu Tử Vân nhìn sư phụ của mình, gương mặt lộ rõ vẻ do dự.
Đỗ Tử Minh trầm mặc không nói gì.
Hắn nhìn Liêu Cửu Long rồi lại nhìn Đỗ Cách, bỗng nhiên hiểu được nguồn gốc sự hận thù của tên này.
Bị sư phụ và người mình yêu bán đứng để lấy Chí Tôn Cốt, chắc hẳn lúc đó trong lòng tên này đã nguội lạnh như tro tàn!
Vì thế, hắn mới muốn tái diễn lại những nỗi thống khổ mà mình từng trải qua ở trên cõi đời, nhưng những người chưa từng trải qua thử thách nhân tính lại khiến hắn căm ghét thế giới này sâu sắc hơn lần nữa.
Hiện tại hắn còn không thể phản kháng do bị Đạo tổ trấn áp luân hồi không ngừng, vì thế hắn mới không tiếc tiêu hao bản nguyên để đưa ma đầu dị giới tới, mượn tay của bọn họ hủy diệt thế giới này!
Ài
Đỗ Tử Minh thở dài một tiếng thật nặng nề.
Nếu như thật sự có vị sư phụ vượt qua thử thách, để ma đầu kia chứng kiến vẻ đẹp của thế giới này thì lệ khí ở trong lòng hắn mới thật sự tiêu tan được!
Có lẽ đây mới ý đồ mà Đạo tổ để hắn luân hồi...
Nhưng nhân tính quá yếu đuối, căn bản không chịu nổi thử thách!
Sau khi do dự một lát, Đỗ Tử Minh nói:
"Tiền bối, sư phụ có ơn nặng như núi với ta, mặc dù hắn thật sự muốn giết ta nhưng ta cũng sẽ không ra tay với hắn."
Liêu Cửu Long sững sờ, hổ thẹn nhìn về phía Đỗ Tử Minh.