Chương 120: Đặc Quyền
Chương 120: Đặc QuyềnChương 120: Đặc Quyền
Đỗ Cách đang suy xét cuộc sống sau này của trận mô phỏng. Chỉ lo cho bản thân mình thì sướng rồi, nhưng những người bị đào thải ra ngoài kia có vì hận hắn mà gây khó dễ với hắn trong hiện thực hay không?
Chuyện này tương đương với việc thoáng cái hắn đã có thêm mấy trăm kẻ địch đấy! Nhưng chuyện này cũng không tiện để hỏi kỹ.
Dù sao thì hắn cũng không muốn bại lộ thân phận là người xuyên việt của mình, không có ký ức của nhân vật trong trận mô phỏng thì thôi, nhưng không có ký ức trong hiện thực thì cũng có hơi cạn lời.
Đau đầu quá! Nhưng mà nhìn thái độ của hai người Vương Tam thì hẳn là vấn đề không lớn, ở bất cứ trường học nào, người có thành tích thứ nhất hẳn là đều có đặc quyền chứ nhỉ!
Huống chỉ hắn còn ưu tú như vậy, không cho hắn sự bảo vệ đặc biệt thì có như nào cũng không ổn được...
Nghĩ tới nghĩ lui, Đỗ Cách vẫn quyết định sẽ thuận theo bản tâm của chính mình, người ưu tú đáng bị người khác đố ky, nếu bởi vì lo lắng bị người ta đố ky mà trì trệ không tiến bước thì đó không phải là phong cách của hắn.
"Tuy nhiên, những người có thể ở lại trong trận bão táp này cũng đều là tỉnh anh cả, hơn nữa tầm ngắm của tất cả mọi người sẽ nhắm vào chúng ta, chuyện này đối với chúng ta mà nói thì có lẽ cũng không phải một chuyện tốt đâu."
Phùng Trung nói.
"Cũng có khả năng là cá mặn chân chính đó."
Vương Tam nhìn hai người Đỗ Cách, cười khổ nói:
"Những đệ tử của học viện tỉnh anh như các ngươi không hiểu đâu, có rất nhiều học sinh của học viện bình dân vào trận mô phỏng không phải là để tranh xếp hạng, mà là vì hưởng thụ cuộc sống ở trong này, miễn là họ không bị bại lộ ngay từ đầu thì có thể tránh thoát được.
Hơn nữa, kể cả tỉnh anh thì sao chứ, dựa theo kế hoạch của Thất ca thì trong vòng tầm một tháng là có thể thống lĩnh nửa giang sơn của trận mô phỏng rồi. Ta không nghĩ ra còn có từ khóa gì có thể trưởng thành đến mức chống lại được Thất ca trong khoảng thời gian ngắn đâu..."
"Không phải chống lại với Thất ca, mà là chống lại cả ba người chúng ta."
Phùng Trung liếc xéo Vương Tam một cái rồi nói:
"Vương Tam, ngươi đừng coi khinh học sinh của học viện tỉnh anh, khi tình huống nguy cấp đến mức dựa vào năng lực cá nhân mà cũng không thể lật ngược tình thế, thì họ sẽ chủ động đoàn kết. Từ nhỏ chúng ta đã được nhận một cách giáo dục, đó chính là lợi dụng tất cả những thứ xung quanh có thể lợi dụng được, chỉ cần có thể sống đến cuối cùng thì vĩnh viễn có cơ hội thăng lợi.
Có đôi khi thuộc tính cũng không thể quyết định tất cả, giống như Thao Thiết trước đó vậy, thần thú biến thân, đó là kỹ năng tiến giai chưa bao giờ xuất hiện trong trận mô phỏng cả. Nói thật, át chủ bài của chúng ta đã bị lật, không thể quá sơ suất."
Phùng Trung nói xong thì nhìn về phía Đỗ Cách đang im lặng, hắn cười hỏi:
"Thất ca, nghĩ cái gì vậy? Lâu qua chưa thấy ngươi nói lời nào."
"Không có gì đâu?"
Đỗ Cách vừa mới thoát khỏi khúc mắc nên cười, nhìn hai tên biến thái bên cạnh, hắn nói:
"Ta đang suy nghĩ hành động tiếp theo, nghĩ xem nên làm thế nào để giữ được thứ hạng của chúng ta. Ta cảm thấy chỉ cần động tác của chúng ta đủ nhanh, làm tất cả mọi người đều phải hành động, làm cho họ vẫn luôn phải bôn ba vì sinh tồn, giãy giụa trong trạng thái kề cận cái chết thì hẳn là sẽ không có cơ hội hợp tác đâu." Vương Tam và Phùng Trung liếc mắt nhìn nhau một cái.
Phùng Trung giơ ngón tay cái lên khen:
"Vẫn là Thất ca lý trí, mãi mãi không bị ngoại giới quấy nhiễu."...
Phái Hoa Sơn và phái Thái Sơn là hai đại kiếm phái của Trung Nguyên, trứ danh thiên hạ nhờ vào kiếm thuật.
Đệ tử của phái Hoa Sơn hơn một ngàn người, nghe nói ít hơn Thiết Chưởng môn ba ngàn bang chúng.
Nhưng tố chất của ba ngàn bang chúng của bang Thiết Chưởng cao thấp không đều, người có võ nghệ biết đánh nhau không vượt qua năm trăm người, mà một ngàn người phái Hoa Sơn đều có võ nghệ, từ đời truyền xuống cho thế hệ sau.
Chưởng môn của phái Hoa Sơn tên là Tông Quý, hơn bốn mươi tuổi, là một tay kiếm thuật xuất thần nhập hóa.
Bởi vì trên thân kiếm bội kiếm tạo thành các đường vân kim sắc rất tự nhiên, lúc chiến đấu, kiếm quang tựa như ánh bình minh sáng loá chói mắt, cho nên người ta đặt tên hiệu cho hắn là "Kim Hà kiếm khách". ...
Phái Hoa Sơn cách Lư Dương thành tầm hai ngày đi đường, Tông Quý là người đầu tiên biết tin tức của Lư Dương thành.
Lần đầu tiên hắn nghe nói Thiên Ma là đệ tử chạy trốn khỏi thủ hạ của Nhiếp Nông, dù là tên đệ tử kia đã tuyên thệ thề độc, nói tận mắt thấy Thao Thiết nhưng Tông Quý cũng không tin.
Dù sao thì chuyện thần quỷ yêu ma quá ly kỳ, không phải tận mắt thấy thì chẳng ai tin mấy, huống chi, Tông Quý còn là chưởng môn của một môn phái.