Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 1217 - Chương 1248: Nhảy Khỏi Khuôn Khổ

Chương 1248: Nhảy Khỏi Khuôn Khổ Chương 1248: Nhảy Khỏi Khuôn KhổChương 1248: Nhảy Khỏi Khuôn Khổ

"Liêu đạo hữu, ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy, họa là chỗ dựa của phúc còn phúc là nơi ẩn náu của họa, những thứ mà ngươi cho rằng là họa chưa chắc đã là chuyện xấu, mà những thứ ngươi cho rằng là phúc cũng chưa chắc là chuyện tốt."

Đỗ Cách nhìn Liêu Cửu Long nói:

"Khi kiếp nạn ập đến, có những chuyện không phải ngươi muốn tránh là có thể tránh được, thay vì trốn tránh thì chỉ bằng hãy dũng cảm đối mặt, nói không chừng sau này chỗ dựa của Long Hổ Sơn không phải Thiên Sư mà là Đế Quân. Hơn nữa ngươi chỉ là một người Luyện Khí sĩ nho nhỏ mà thôi, thật sự ngươi có ngăn được ta không? Ở bên cạnh ta phải nhìn nhiều, nghe nhiều, ít tự quyết định thì ngươi sẽ phát hiện ngươi càng có nhiều thu hoạch. Trái lại chuyện ngươi không muốn xảy ra nói không chừng sẽ xảy ra thật đấy."

Liêu Cửu Long đứng hình.

"Tâm lớn bao nhiêu thì vũ đài lớn bấy nhiêu. Khi ngươi tập trung mục tiêu vào một cái Long Hổ Sơn nho nhỏ thì nói không chừng thành tựu sau cùng của ngươi chỉ là thành công phi thăng, trở thành một tiểu tiên để mặc cho Thiên Đình sai khiến. Nhưng nếu ngươi muốn biến Long Hổ Sơn thành một bàn đạp thì biết đâu thành tựu của người là Thiên Sự, là Đế Quân, là Linh Quan, là Nguyên Soái..."

Đỗ Cách mỉm cười đổ hết bát canh gà độc này đến bát canh gà độc khác lên cho Liêu Cửu Long:

"Thiên Đế, Đế Quân nắm giữ uy quyền của cả Tiên Giới, đương nhiên bọn họ hy vọng ngươi tu hành tuần tự từng bước, cuối cùng sẽ phụng sự bọn họ rồi cống hiến sức lực của trăm ngàn năm tu hành cho Thiên Đình. Thật sự các ngươi hy vọng mình tu hành trăm năm nhưng sau khi phi thăng chỉ làm một tiên binh thiên tướng nho nhỏ thôi sao?"

Liêu Cửu Long ra sức nuốt ngụm nước bọt, hắn nhìn Đỗ Cách, trên trán lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Hình như Đỗ Tử Minh đang suy nghĩ chuyện gì đó.

"Nhớ kỹ, đừng để trái tim mình giam cầm sức mạnh của mình."

Đỗ Cách đảo mắt nhìn quanh ba người.

"Nhảy khỏi khuôn khổ của bọn họ, các ngươi sẽ phát hiện ở trong trời đất có rất nhiều triển vọng."

Ừng ực!

Liêu Cửu Long nhẹ nhàng nuốt ngụm nước bọt, trong lòng hắn ta thở dài, hắn ta thừa nhận là mình bị thuyết phục, Thiên Ma từng giờ từng phút trêu chọc đến nơi yếu đuối nhất trong lòng hắn ta, ở trước mặt Đỗ Cách mà hắn ta muốn giữ vững bản tâm thì quá khó khăn!

"Nhảy được ra khỏi khuôn khổ là cơ duyên."

Đỗ Cách mỉm cười rồi nói tiếp:

"Mà ta chính là cơ duyên của các ngươi chứ không phải là Long Hổ Sơn. Đi theo ta, nếu có một ngày ta xây dựng lại thế giới này thì các ngươi chính là người sáng lập ra tân thế giới, nếu ta thất bại thì kết cục của các ngươi cũng huy hoàng."

Huy hoàng?

Ba người Liêu Cửu Long không rõ lắm nên nhìn Đỗ Cách bằng ánh mắt nghỉ ngờ.

"Đúng vậy, huy hoàng."

Đỗ Cách khẽ cười. "Liêu đạo hữu, chẳng phải ngươi từng nói với Đỗ Tử Minh nếu đi theo ta mà ta thất bại thì thọ mạng của các ngươi cũng còn lại trăm năm hay sao."

"Không phải vậy sao?"

Liêu Cửu Long hỏi lại.

"Chính Đế Quân đã xông qua Luyện Tâm Lộ, không xông qua được cũng không phải là con đường chết."

Đỗ Cách mỉm cười nhìn lên bầu trời:

"Nếu ta không nói cho các ngươi biết thân phận của ta thì ai có thể biết ta là Thiên Ma chứ? Học thành văn võ nghệ, bán cho đế vương gia. Ta đã từng nói với các ngươi là Thiên Ma có hàng vạn khuôn mặt, làm sao các ngươi biết được trong Thiên Đình không có đạo hữu nào đồng hành cùng ta?"

Lời này vừa nói ra thì ba người Liêu Cửu Long đều sững sờ tại chỗ, trong đầu họ trống rỗng.

Đúng vậy!

Thiên Ma thiên cơ bách biến, nếu không tỉ mỉ phân biệt thì ai biết được trong lòng thần tiên trên trời đang nghĩ gì?

"Nói thế nào thì ta cũng là sự tồn tại ngang với tên tuổi của Đạo tổ, thật sự hắn cho rằng có thể áp chế được ta mãi sao?"

Khóe môi của Đỗ Cách nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, hắn mỉa mai nói.

"Tiền bối, nếu như ngài trăm năm luân hồi một lần lại là một nhân vật cùng thời với Đạo Tổ, tất nhiên ngài đã tích góp được vô số công pháp từ lâu rồi, tại sao còn muốn tìm công pháp ở Long Hổ Sơn?"

Cuối cùng thì người vẫn luôn im lặng là Liễu Tử Vân cũng đã hỏi ra nghỉ ngờ ở trong lòng.

"Một bài công pháp tùy tiện của thời kỳ thượng cổ, cho dù đó là công pháp của năm vị Đế Quân đã từ theo ngài xông qua Luyện Tâm Lộ thì cũng tốt hơn công pháp của Long Hổ Sơn mà!"

"Hừ!"

Đỗ Cách hừ lạnh.

"Ngay cả ngươi cũng có thể nghĩ ra được, vậy ngươi cho rằng Đạo Tổ không nghĩ ra à? Nếu ký ức có liên quan đến công pháp của ta có thể giữ nguyên thì làm sao trăm năm luân hồi có thể giam hãm ta được?

Vì ngăn ta trưởng thành nên cứ mỗi trăm năm lại luân hồi một lần, hắn sẽ xóa tất cả ký ức có liên quan đến công pháp của ta, vì thế nên mỗi một đời ta đều phải tu hành lần nữa, nhưng với thiên phú và tài trí của ta thì tập Bách Gia Công Pháp hay luyện ra thần thông độc nhất chỉ thuộc về riêng ta thì có gì khó chứ?

Đời này ta muốn đánh vỡ túc mệnh trăm năm luân hồi, áp chế Đạo Tổ xuống để hắn nếm thử nỗi thống khổ vạn thế luân hồi."

"Nhưng còn những người Luyện Khí sĩ từng đi theo người..."

Liễu Tử Vân nhỏ giọng nói.
Bình Luận (0)
Comment