Chương 122: Làm Thế Nào Để Chứng Minh
Chương 122: Làm Thế Nào Để Chứng MinhChương 122: Làm Thế Nào Để Chứng Minh
Tông Quý sửng sốt một chút, lại hỏi:
"Theo lời Phùng Thất thì Thiên Ma đều có thuộc tính của mình, thuộc tính của hai người các ngươi là cái gì? Tốt nhất các ngươi nên thành thật trả lời, trên đời đã có cách phân biệt Thiên Ma, lời nói và hành động phù hợp với thuộc tính thì thực lực của các ngươi sẽ tăng trưởng, trái lại, thực lực sẽ suy yếu, chuyện như thế thử một lần là biết."
Phùng Thất đáng chết, không cho người ta một con đường sống luôn mà, buộc mọi người phải chơi với lá bài tẩy của ngươi...
Hai người thầm mắng Phùng Thất trong lòng. Cũng may trên đường tới đây họ đã nghĩ kỹ làm cách nào để ngụy trang.
Đàm Hồng Sinh nói:
"Hồi chưởng môn, thuộc tính của đệ tử là tấm gương, chỉ cần trở thành đối tượng được người khác sùng bái hoặc là bắt chước là có thể liên tục mạnh lên."
Mặt Cao Hồng Kiều không đổi sắc:
"Thuộc tính của đệ tử là dũng cảm, đối mặt với nguy hiểm, không lùi bước, không khiếp sợ là có thể liên tục mạnh lên..."
"Thật chứ?"
Tông Quý hỏi.
"Chưởng môn có thể tìm người chứng thực."
Đàm Hồng Sinh nói:
"Từ khi đệ tử đoạt xá đến nay, mỗi lần tập luyện nội công ta đều tập cho đến đêm khuya, gà gáy đệ tử liền dậy vội đi làm chuyện trong môn phái, sợ tụt lại so với người khác một bước, thậm chí ngay cả những đồng môn sư huynh sư đệ cũng chăm chỉ như đệ tử. Chuyện này rõ như ban ngày. Chưởng môn, thuộc tính của đệ tử cũng sẽ không nguy hại đến người khác, ngược lại, giữ lại đệ tử trong môn có thể kéo bầu không khí trong môn tốt đẹp lên, khích lệ đồng môn sư huynh sư đệ cùng nhau trưởng thành..."
"Còn ngươi?"
Tông Quý cắt ngang hắn, chuyển hướng sang Cao Hồng Kiều hỏi:
"Ngươi làm như nào để chứng minh?"
Cao Hồng Kiều nói:
"Một người dũng cảm, không sợ khó khăn, có lòng can đảm đối mặt với bất cứ thất bại nào."
"Chưởng môn, hôm trước đệ tử đã từng đi vào phía sau núi, tay không tấc sắt chiến đấu một mình với một con mãnh hổ, bây giờ, xác mãnh hổ thi thể vẫn còn, đệ tử đã từng dũng cảm khiêu chiến với sư thúc dạy bảo bọn ta, chưa từng bởi vì chênh lệch giữa bọn ta quá lớn mà có bất kỳ sự sợ hãi lùi bước nào; hôm qua đệ tử tay không leo lên Hoa Sơn sau núi từ vách núi hiểm yếu nhất. Nếu như chưởng môn không tin, đệ tử có thể leo lại một lần nữa."
"Ngươi đây là dũng cảm sao?"
Tông Quý nhíu mày.
"Chưởng môn, người dũng cảm không sợ gì cả."
Cao Hồng Kiều ưỡn ngực lên:
"Hoa Sơn có ta, đệ tử sẽ làm mọi chuyện như xông lên trước, dám lên núi đao, dám xuống biển lửa. Đệ tử có thể cam đoan với chưởng môn, bất kể Hoa Sơn gặp phải gian hiểm như thế nào, đệ tử vĩnh viễn đứng ngay tuyến đầu, thay Hoa Sơn ngăn cẩn gian nguy."
Tông Quý nhìn hai người, rơi vào trầm tư một lát sau hắn phất tay:
"Hai người các ngươi đến thiền điện trước, chờ bọn ta thương nghị một phen rồi quyết định các ngươi đi hay ở."
Đàm Hồng Sinh không hề rời đi, ngược lại hắn tiến trên trước một bước:
"Chưởng môn, tốc độ phát triển của Thiên Ma cực nhanh, không biết thuộc tính thật sự của Phùng Thất là cái gì, nhưng hắn dựng lên bang Duy Hoà ở Lư Dương thành, nắm giữ mấy chục vạn người ở Lư Dương thành, không biết thuộc tính cao đến trình độ nào rồi. Hắn đã bại lộ, vì củng cố vị trí của mình, tất nhiên sẽ không ngại gì mà tăng tốc khuếch trương bộ pháp, lấy các loại lý do diệt trừ các Thiên Ma khác, lấy mục đích là đạt tới duy ngã độc tôn.
Phái Hoa Sơn gần Lư Dương thành nhất, mục tiêu kế tiếp của Phùng Thất nói không chừng là Hoa Sơn. Một bước chậm, từng bước chậm, chúng ta không thể chần chừ nữa, nên chủ động xuất kích giết chết Phùng Thất, tiêu trừ tai hoạ ngầm mới phải."
Cao Hồng Kiều nói:
"Chưởng môn, Đàm sư huynh nói không sai. Mọi hành động của Phùng Thất đã chứng minh thuộc tính của hắn không phải bảo vệ, 80 đến 90% là chiếm đoạt, một thứ hỗn loạn như vậy, nếu như trì trệ không ngăn cản, tiếp tục để hắn trưởng thành thì không qua bao nhiêu thời gian nữa sẽ không ai có thể khống chế được hắn. Diệt trừ Phùng Thất, Hoa Sơn có Đàm sư huynh là tấm gương, còn ta là dũng cảm sẽ lớn mạnh trong tương lai sắp tới, trở thành tam môn ngũ phái đứng đầu cũng không phải là điều không thể."
Đàm Hồng Sinh nói:
"Chưởng môn, ngài cũng đã thấy năng lực của Phùng Thất rồi. Bây giờ chuyện của Thiên Ma đã bị truyền ra, các môn phái khác nhất định cũng đang tìm kiếm Thiên Ma để sử dụng cho mình, tương lai giang hồ nhất định là giang hồ Thiên Ma, Hoa Sơn đã có Thiên Ma của mình, chưởng môn, ngươi nhất định phải suy nghĩ lại!"...
Nghe hai người ngươi một lời ta một câu nói ra những điểm tốt của Thiên Ma và sự nguy hại của Phùng Thất.
Tông Quý không kiên nhẫn phất phất tay, đưa họ tiến vào thiên điện, sau đó hắn lại phái người đi điều tra những lời nói và việc làm ngày thường của họ, rồi mới chuyển ánh mắt về phía các trưởng lão trong điện, hắn hỏi:
"Các vị trưởng lão, các ngươi thấy thế nào?”