Chương 123: Huyền Thiết Trọng Kiếm
Chương 123: Huyền Thiết Trọng KiếmChương 123: Huyền Thiết Trọng Kiếm
"Chuyện Thiên Ma này rất là kỳ lạ, nên cẩn thận xử lý."
Truyền công trưởng lão nói:
"Thiên Ma lấy phương thức giáng thế đoạt xá tà ác đến mức này, cho dù họ có tốt đi nữa thì chỉ riêng một điểm này đã không phải là người lương thiện rồi, không thể không phòng."
"Vừa muốn phòng mà cũng muốn dùng."
Chấp pháp trưởng lão nói:
"Ta cảm thấy Đàm Hồng Sinh nói có lý đó, nếu các phái đều có Thiên Ma mà phái chúng ta lại không có, sau này trong cạnh tranh trong giới giang hồ này sẽ khó tránh khỏi rơi vào thế bất lợi. Nhưng trước khi dùng thì phải điều tra rõ ràng họ được."
"Không phải tộc ta tất có dị tâm, chỉ sợ cuối cùng sẽ bị Thiên Ma phản phệ mà thôi."
Chưởng viện trưởng lão nói:
"Phùng gia không phải bị Phùng Thất phản phệ sao? Còn có bang Thiết Chưởng nữa, chỉ mấy ngày ngắn ngủn đã bị Phùng Thất thay hình đổi dạng, biến thành bang Duy Hoà. Chúng ta không có quá nhiều hiểu biết về Thiên Ma, nhân lúc họ còn nhỏ yếu thì giết chết họ, đây mới là cách ổn thoả nhất."
"Triệu sư đệ, nếu các môn phái khác sử dụng tới Thiên Ma, vậy thì chúng ta phải làm như thế nào?"
Chấp pháp trưởng lão hỏi.
"Ta cho rằng hẳn là nên lấy danh nghĩa của Hoa Sơn, triệu tập các môn phái lớn rồi cùng nhau bàn luận về chuyện Thiên Ma."
Chưởng viện trưởng lão nói:
"Đừng quên, nếu không có Phùng Thất thì hai người Đàm Hồng Sinh vẫn ẩn núp ở Hoa Sơn, những đồ đệ bụng dạ khó lường như vậy thì có thể an tâm cái gì chứ?"
Tông Quý im lặng một lát rồi lấy thư của Phùng Trung ra:
"Chư vị trưởng lão, hãy đọc bức thư này đi."
"Phái Tuyết Sơn và Huyết Đao môn có ý đồ tiến công Trung Nguyên, mưu đoạt di sản của Võ Thánh; Nga My Kim Đỉnh xuất hiện huyết sâm ngàn năm, nếu dùng thì có thể gia tăng trăm năm công lực; tiền bối Kiếm Ma Độc Cô Vân của Hoa Sơn phái từng sáng tạo ra một môn kiếm pháp "Độc Cô Cửu Kiếm", danh xưng phá hết võ công trong thiên hạ, âm thầm giữ lại Kiếm Trủng ở sau núi của phái Côn Lôn..."
"Chưởng môn, bức thư này từ đâu mà có?"
Chấp pháp trưởng lão hỏi:
"Ngoại trừ chuyện Thiên Ma là thật sự ra, toàn bộ đều là ăn nói linh tỉnh, đến ta cũng không biết Hoa §ơn còn có một kiếm ma như Độc Cô Vân đấy. Thiên Cơ Môn Bách Hiểu Sinh cũng chưa từng nghe thấy..."
"Trương sư thúc, lúc ta đọc được thư này ta cũng không tin."
Tông Quý hít một tiếng:
"Nhưng chuyện Thiên Ma đã ứng nghiệm rồi. Ngài lại xem trang thứ hai đi, trên đó là cuộc đời của Độc Cô Vân."
Chấp pháp trưởng lão lật sang trang thứ hai, đọc thử: "Trước năm ba mươi tuổi ở vào lợi kiếm trước đó mà hoành hành thiên hạ... Trước năm bốn mươi tuổi cầm Huyền Thiết trọng kiếm... Trọng kiếm vô phong, kỹ thuật làm kiếm linh hoạt; sau bốn mươi tuổi, cỏ cây cũng có thể làm kiếm... Phá kiếm thức, phá đao thức, phá thương thức, phá chưởng thức... Chiêu nào cũng chỉ có công không có thủ, chỉ tấn công vào điểm yếu của địch... Thắng mà không cần xuất chiêu..."
Lúc mới đầu thì Chấp pháp trưởng lão cũng không coi ra gì, nhưng càng đến cuối thư thì lại càng khiếp sợ, lão ta nhìn bức thư trong tay, trong ánh mắt hiện lên tơ máu, lão ta thì thào tự nói giống như bị ngốc vậy:
"Tấn công vào điểm yếu của địch, thắng mà không cần xuất chiêu, thắng mà không cần xuất chiêu, trong thiên hạ làm sao có kiếm pháp như vậy được chứ?"
Truyền công trưởng lão lấy bức thư từ trong tay lão ta đi, sau khi đọc một lần thù yên lặng đưa thư cho Chưởng viện trưởng lão...
Truyền đọc một lượt, cuối cùng thì tất cả mọi người trong điện đều lâm vào im lặng.
"Kiếm pháp trong thư nói thật sự quá kỳ diệu, theo như lý thuyết thì nên đưa kiếm pháp tiến vào một thiên địa mới."
Tông Quý nói:
"Nếu Hoa Sơn ta có được kiếm pháp này, vậy thì xưng bá thiên hạ chỉ là chuyện về mặt thời gian mà thôi, Kiều gia có một Võ Thánh Kiều Hòa, vậy thì Hoa Sơn ta không thể có một vị Kiếm Ma tiền bối sao?"
"Nhưng phong thư này cũng quá trùng hợp rồi!"
Chưởng viện trưởng lão nói:
"Bảo khố Võ Thánh đã tồn tại nhiều năm như vậy mà bình an không có chuyện gì, sao phái Tuyết Sơn và Huyết Đao môn lại vô duyên vô cớ đột nhiên muốn tới cướp đoạt chứ?"
"Cũng không hẳn là vô duyên vô cớ."
Tông Quý nói:
"Triệu sư thúc, Thiên Ma có thể rơi vào Trung Nguyên thì có thể rơi vào Tây Vực, bị Thiên Ma mê hoặc cũng coi như là chuyện bình thường."
Chưởng viện trưởng lão ngây ngẩn cả người, sau khi móc nối mọi chuyện với Thiên Ma thì đều có vẻ hợp lý.
"Thà rằng tin có còn hơn không tin mà!"
Tông Quý hít một hơi:
"Thời buổi loạn lạc mà!"
"Chưởng môn, để ta dẫn người đến Côn Luân một chuyến!"
Chấp pháp trưởng lão nói:
"Nếu thật có thể tìm được Kiếm Trủng của Độc Cô tiền bối thì đó là phúc phận của Hoa Sơn ta, nếu không tìm được thì ta sẽ thương lượng chuyện Thiên Ma với chưởng môn của Côn Luân phái, coi như không đi một chuyến uổng công."
"Vậy được, làm phiền Trương sư thúc."
Tông Quý gật đầu.