Chương 1258: Gây Xích Mích Sao?
Chương 1258: Gây Xích Mích Sao?Chương 1258: Gây Xích Mích Sao?
Lúc trước Đạo Minh trưởng lão đã bị Hủy Nhân Bất Quyện của Đỗ Cách gieo một hạt giống ở trong lòng, giờ nghe được mấy chữ 'thần thú hộ sơn' thì thân thể đột ngột chấn động, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi chỉ trong chớp mắt, hung ác trừng mắt nhìn về phía Triệu Kim Lộc.
"Im ngay!"
Vài giọng nói không hẹn mà cùng vang lên, mấy ánh kiếm cũng chém về phía Đỗ Cách đã bị trận pháp nhốt lại.
Trong nháy mắt khi bọn họ lên tiếng, Đỗ Cách đã sử dụng Hắc Ám thần lực quấn mấy trăm quyển công pháp bí tịch lên bao quanh che chắn đỉnh đầu của hắn từ lâu.
Nhìn thấy Đỗ Cách thật sự mang bí tịch ra làm tấm khiên, mấy phong chủ khiếp sợ đến mức tái mặt, vội vàng thu tay lại nhưng đã không kịp.
Hừ!
Một tiếng hừ lạnh lùng vang lên.
Ấy vậy mà lại là Đạo Minh trưởng lão ra tay, giúp Đỗ Cách đỡ mấy ánh kiếm.
Đạo Minh trưởng lão tức giận nhìn mấy người kia.
"Sư thúc tổ thứ tội."
Chưởng môn Hứa Kim Khuê cuống quýt ôm quyền hành lễ với Đạo Minh trưởng lão:
"Sư thúc tổ bảo vệ Long Hổ Sơn cả ngàn năm, công lao không đếm xuể, vãn bối tuyệt đối không có ý xem nhẹ sư thúc tổ."
"Sư thúc tổ, vãn bối cũng không có ý xem thường sư thúc tổ."
Triệu Kim Lộc sợ hãi đến mắt tái mét mặt mày tái mét:
"Đều do con yêu quái kia đang khích bác ly gián, xin sư thúc tổ thứ tội."
"Gây xích mích sao?"
Đỗ Cách thảnh thơi nói tiếp:
"Có thể phi thăng thành tiên thì ai lại đồng ý sống uổng ngàn năm ở Long Hổ Sơn chứ? Đạo Minh trưởng lão, sau khi những hậu bối kia phi thăng thành tiên thì có còn gọi ngài một tiếng sư thúc tổ nữa hay không?"
Không một ai am hiểu việc gây xích mích ly gián hơn Đỗ Cách.
Cho dù không tận mắt nhìn thấy thì Đỗ Cách cũng biết, một người phi thăng thành tiên sẽ không một mực cung kính với một tu sĩ ở thế gian.
Dẫu sao, chỉ cần thành tiên thì địa vị đôi bên gần như là bị đảo ngược.
Nói cho cùng thì Đạo Minh trưởng lão cũng chỉ là một trưởng lão trông coi Tàng Kinh Các, thậm chí còn không có công ơn truyền đạo dạy dỗ với những kẻ phi thăng thành tiên kia.
Ai lại quan tâm một lão già bình thường chẳng nói mấy lời chứ?
Huống chỉ địa vị của Long Hổ Sơn còn bày ở đó, trừ hắn ra thì cũng chưa một ai dám xông vào Tàng Kinh Các trong vòng mấy trăm năm qua, đoán chừng còn chẳng một ai có thể tấn công Long Hổ Sơn, nên thực lực của Đạo Minh trưởng lão hoàn toàn không được bộc lộ.
Từ hành vi tùy ý trêu chọc Đỗ Cách của Triệu Kim Lộc thì có thể thấy rằng, người này căn bản không hề tôn kính Đạo Minh trưởng lão không thể phi thăng là bao. Ngay cả phong chủ của một phong cũng như này, huống chỉ là các đệ tử khác?
Vì thế mấy lời nói nát lòng vừa nãy của Đỗ Cách rất chính xác.
Bị đâm trúng nơi mẫn cảm nhất ở sâu trong nội tâm nên Đạo Minh trưởng lão lập tức xanh mặt, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
"Yêu nghiệt, câm miệng."
Hứa Kim Khuê cả giận nói:
"Ngươi thật sự cho rằng những công pháp bí tịch kia có thể bảo vệ ngươi sao? Đống công pháp kia ấy à, Thiên Sư có thể lấy ra bộ thứ nhất thì sẽ viết được bộ thứ hai. Nếu ngươi còn tiếp tục gây xích mích ly gián, ta sẽ chém cả ngươi lẫn đống công pháp này đấy..."
"Chưởng môn, Đạo Minh trưởng lão trông coi Tàng Kinh Các mấy ngàn năm, nếu như có thể tùy ý phục chế những công pháp này, vậy mấy ngàn năm Đạo Minh trưởng lão trông coi còn có ý nghĩa gì?"
Đỗ Cách vừa trào phúng vừa tìm được một quyển liên quan đến trận pháp ở trong hàng loạt quyển sách kia, rồi tự mình lật ra xem.
Hắn bị thiệt ở chỗ không biết tiên thuật.
Nếu như hắn có thể tỉnh thông tiên thuật của Long Hổ Sơn, trận pháp chó má kia sao nhốt được hắn?
Giọng nói của Hứa Kim Khuê im bặt, hắn vốn định dù cho cần liều lĩnh làm tổn hại bí tịch thì cũng phải giết được Đỗ Cách, nhưng Đỗ Cách lại khiến hắn phải dừng lại.
Phá hủy bí tịch cũng đồng nghĩa với việc hắn bất kính với Đạo Minh trưởng lão, nhưng không phá hủy bí tịch thì lại không giết được con yêu quái nhanh mồm nhanh miệng kia...
Hứa Kim Khuê rơi vào tình thế khó xử, lại nhìn về phía Đạo Minh trưởng lão lần nữa, lúng túng giải thích:
"§ư thúc tổ, ta không có ý đó..."
Đúng đấy!
Công pháp bị phá hủy thì có thể được viết lại bất cứ lúc nào, vậy việc hắn canh giữ suốt mấy ngàn năm qua có ý nghĩa gì?
Lúc không có chuyện gì xảy ra, ngoài chuyện hơi tiếc nuối vì không thể phi thăng thì Đạo Minh trưởng lão vẫn tự cảm thấy hài lòng, còn cho rằng mình vô cùng quan trọng đối với Long Hổ Sơn.
Nhưng chuyện đã xảy ra hôm nay cùng với từng câu nói đâm thẳng vào tim hắn của Đỗ Cách, lại tựa như những tia chớp bổ vào đầu hắn, để hắn nhận định rõ vị trí của mình.
Thái thượng trưởng lão gì chứ?
Địa vị của hắn ở Long Hổ Sơn không phải là một thần thú hộ sơn hay sao?
Thần thú hộ sơn?
Đạo Minh trưởng lão nhìn Đỗ Cách ở bên dưới, bỗng nhiên trong lòng trào dâng bi thương.
Vì sao chứ?
Hắn chờ đợi ở Long Hổ Sơn nhiều năm như vậy, đến cùng là để làm gì?