Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 1228 - Chương 1259: Đôi Ba Lời Khích Lệ

Chương 1259: Đôi Ba Lời Khích Lệ Chương 1259: Đôi Ba Lời Khích LệChương 1259: Đôi Ba Lời Khích Lệ

"Đạo Minh trưởng lão, trăm nghìn năm trông coi có đáng không?"

Mặc dù Đỗ Cách không thể nhìn thấy, nhưng hắn vẫn đoán được chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài thông qua cuộc đối thoại của bọn họ. Hắn nhanh chóng lật những quyển sách liên quan đến trận pháp, tiếp tục quạt gió thổi lửa:

"Vì cái danh hão Thái thượng trưởng lão, vì một hai viên tiên đan mà tiên nhân nào đó tình cờ hạ phàm và thưởng cho ngươi? Vì đôi ba lời khích lệ? Thế tiên đan kia có khác gì việc thưởng cho con chó giữ cửa một cục xương không?"

"Câm miệng!"

Đạo Minh trưởng lão và Hứa Kim Khuê cùng quát chói tai.

Hai mắt Đạo Minh trưởng lão đỏ đậm, tà niệm ở trong lòng hoàn toàn bị khiêu khích ra.

Hắn liếc nhìn Huyền Quy Châu ở trên đỉnh đầu, lại xoay người liếc nhìn Tàng Kinh Các mà mình đã canh giữ trăm nghìn năm, tâm trạng bị khuấy động, chợt phun một ngụm máu tươi.

"§ư thúc tổ."

Hứa Kim Khuê hoảng loạn nhìn Đạo Minh trưởng lão:

"Đừng nghe yêu nghiệt kia ăn nói linh tỉnh, ngài vẫn là trưởng bối mà chúng ta kính trọng, Hứa Thiên Sư vẫn rất coi trọng ngài..."

"Hứa chưởng môn, ngươi tin lời này sao?"

Đỗ Cách cười găn cắt ngang lời hắn:

"Hứa Văn An là tứ đại Thiên Sư cao quý ở trên thiên đình, giao thiệp rộng, không đến nỗi không thể chữa trị chứng đạo cơ bị tổn hại chứ? Đơn giản là không đáng mà thôi."

"Yêu nghiệt, câm miệng."

Hứa Kim Khuê tức giận, hắn mãnh liệt rút Thiên Cương Kiếm ra, nhắm ngay mặt Đỗ Cách:

"§ư thúc tổ, đợi ta chém tên yêu nghiệt dùng lời lẽ quái đản để mê hoặc người khác này, sau đó lại nhận tội với ngài."

"Đạo Minh trưởng lão, Hứa Thiên Sư không chịu chữa trị đạo cơ giúp ngươi nhưng ta có thể làm được."

Đỗ Cách đã đọc xong vài cuốn sách mà vẫn không tìm ra được trận pháp nhốt hắn là gì, thế là dứt khoát không đọc nữa, cười dài một tiếng rồi nói:

"Có cơ hội làm người thì cần gì phải làm chó chứ?"

"Yêu nghiệt, đừng hòng gieo rắc tai họa cho Long Hổ Sơn của ta, chết đi."

Hứa Kim Khuê giận sôi gan, mãnh liệt giơ Thiên Cương Kiếm trong tay lên, liều mạng bổ xuống mặt Đỗ Cách.

Kiếm khí lạnh lẽo làm dấy lên cuồng phong, tựa như rút khô tất cả linh khí ở xung quanh, khí thế cuồn cuộn tựa như muốn chém Thiên Sư Phong thành hai nửa.

"Đạo Minh trưởng lão..."

Đỗ Cách ở trong trận pháp, cảm nhận được áp lực lớn lao thì vội vàng la lên.

Áp lực trên người hắn biến mất, sương mù che kín trước mắt hắn cũng tản ra.

Nhưng lúc này kiếm khí của Hứa Kim Khuê cũng đã rơi xuống đỉnh đầu hắn, thổi vào đống công pháp bí tịch đảm nhận nhiệm vụ làm tấm chắn ở trên đầu hắn, đến mức tạo ra âm thanh xào xạc vang vọng.

Đỗ Cách vừa định lắc mình né tránh. Chẳng biết thân hình của Đạo Minh đã dịch chuyển tức thời đến bên trên hắn từ lúc nào, Huyền Quy Châu trôi nổi ở trên đầu hắn, miễn cưỡng ngăn chặn chiêu kiếm đầy tức giận của Hứa Kim Khuê.

Kiếm khí và Huyền Quy Châu va chạm với nhau, sản sinh sóng xung kích, làm cây cối ở phạm vi mấy dặm xung quanh đổ gãy liểng xiểng.

"§ư thúc tổ."

Cảnh tượng bất ngờ khiến Hứa Kim Khuê kinh ngạc đến mức ngây người, hắn nhìn Đạo Minh ở bên dưới mà không biết nên làm sao:

"Vì sao ngài lại bảo vệ yêu nghiệt này?"

"Lão phi không bảo vệ yêu nghiệt, mà là bảo vệ mấy trăm bản kinh thư của Tàng Kinh Các, bảo vệ đạo chính thống của Long Hổ Sơn."

Đạo Minh trưởng lão nhìn Hứa Kim Khuê ở trên trời, trầm giọng nói.

"Sư thúc tổ, ta..."

Hứa Kim Khuê ngoác miệng lè lưỡi, nhìn Đạo Minh đang nổi giận mà nói:

"Ngài... Ngài đừng để bị tên yêu nghiệt này lừa bịp! Chẳn hẳn ngài biết Thiên Sư chưa bao giờ bạc đãi ngài..."

"Đạo Minh trưởng lão, ta theo ngài về Tàng Kinh Các."

Đỗ Cách khinh bỉ liếc mắt nhìn Hứa Kim Khuê, nói:

"Ta tình nguyện chết ở trong tay ngài, chứ cũng không muốn bị tên tiểu nhân bụng đầy mưu mô này bắt. Sinh mệnh thật sự đáng quý, nhưng tự do còn đáng giá hơn. Tài nghệ của ta không bằng người nên đành chịu thua, nhưng ta thà chết cũng sẽ không làm thần thú hộ sơn của Long Hổ Sơn."

Khi nói đến thần thú hộ sơn, thân thể Đạo Minh trưởng lão lại vô thức run lên lần nữa. Hắc liếc nhìn đám Hứa Kim Khuê ở phía trên, thản nhiên nói:

"Chưởng môn, yêu quái ăn trộm ở Tàng Kinh Các đã bị bắt giữ, lão phu cần phải thu xếp lại Tàng Kinh Các, chư vị về đi!"

"Sư thúc tổ, tên tiểu yêu kia nhanh mồm nhanh miệng, ngài tuyệt đối không thể bị hắn đầu độc!"

Hứa Kim Khuê vội vàng la lên.

"Lão phu đã tu hành mấy ngàn năm, đời đời nhận đại ân của Thiên Sư, tất nhiên biết nên làm như thế nào."

Đạo Minh trưởng lão vung tay lên, tựa như đã khôi phục sự bình tĩnh:

"Về đi!"

Đỗ Cách vẫn duy trì dáng vẻ thủy nhân.

Nhưng Hứa Kim Khuê đã có thể thấy rõ nụ cười đắc ý từ trên gương mặt của thủy nhân, khiến hắn không khỏi nhíu mày lại.

Ở bên ngoài, Đạo Minh trưởng lão vẫn là người có tư lịch và tu vi cao nhất Long Hổ Sơn, cho dù Hứa Kim Khuê là chưởng môn thì cũng không dễ dàng can thiệp nhiều vào quyết định của Đạo Minh trưởng lão.

Chẳng qua, uy danh của Hứa Thiên Sư hiển hách như vậy, Hứa Kim Khuê nghĩ tới nghĩ lui thì cũng cảm thấy Đạo Minh trưởng lão sẽ không đến nỗi phản bội Long Hổ Sơn chỉ vì dăm ba cầu đầu độc của một tiểu yêu.

Dẫu sao, Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong cũng chẳng là gì so với Thiên Sư trên thiên đình.
Bình Luận (0)
Comment