Chương 1260: Giỏi Gây Xích Mích Ly Gián
Chương 1260: Giỏi Gây Xích Mích Ly GiánChương 1260: Giỏi Gây Xích Mích Ly Gián
Cho dù trong lòng tức giận thì cũng đành cưỡng chế nuốt trở lại vào bụng.
Nhưng Hứa Kim Khuê cũng đã quyết định rồi, sau này Thiên Sư mà phái tiên nhân hạ phàm đưa đồ thì phải dăn mặt Đạo Minh trưởng lão mới được, sau đó lại cho hắn chút ngon ngọt sau.
Một thần thú hộ sơn Hợp Đạo đỉnh phong cũng không dễ tìm...
Phi!
Thần thú hộ sơn gì chứ?
Đều do tên tiểu yêu nhanh mồm nhanh miệng kia, Hứa Kim Khuê hung ác trừng mắt nhìn Đỗ Cách, vừa nhìn về phía Đạo Minh trưởng lão vừa ôm quyền nói:
"Trưởng lão, nếu như có yêu cầu gì thì có thể gọi ta bất cứ lúc nào, lát nữa ta sẽ sai ngươi mang một ít đan dược chữa thương đến đây."
"Ừm."
Đầu óc Đạo Minh trưởng lão đang lơ lửng trên mây, không muốn phí lời với hắn nên gật gù rồi thu hồi Huyền Quy Châu, sau đó phất ống tay áo một cái, cuốn cả Đỗ Cách và kinh thư về Tàng Kinh Các.
Thấy kẻ có sức chiến đấu mạnh nhất Long Hổ Sơn là Đạo Minh trưởng lão đã trở thành món ăn trên bàn của hắn, Đỗ Cách cần gì phải chạy nữa, lập tức ngoan ngoãn để Đạo Minh trưởng lão bắt trở về.
Sau khi hai người trở lại Tàng Kinh Các, cửa lớn của Tàng Kinh Các tự động đóng lại, ngăn cách mọi thứ bên ngoài.
Đạo Minh trưởng lão nhìn Đỗ Cách, trong mắt là sự căm ghét không thể che giấu nổi:
"Tên tiểu yêu nhà ngươi, giỏi gây xích mích ly gián đấy, suýt chút nữa đạo tâm của lão phu đã bị ngươi phá hủy rồi."
"Trưởng lão, đừng gạt chính mình."
Đỗ Cách khoanh chân ngồi ở đối diện Đạo Minh trưởng lão, nói với vẻ mặt thương hại:
"Trong lòng ngươi hiểu rõ những lời ta nói đều là sự thật, chỉ có điều ngươi sợ Hứa Thiên Sư nên không dám đối mặt với nội tâm của mình thôi! Người càng già càng sợ chết, ta hiểu mà..."
"Ngươi..."
Lòng bàn tay của Đạo Minh trưởng lão bỗng hiện ra một ánh chớp, nhưng hắn nhìn Đỗ Cách mà lại chẳng thể đánh Chưởng Tâm Lôi ra, cuối cùng hắn đành dập tắt tia chớp ở trong lòng bàn tay, thở dài một tiếng rồi nhắm hai mắt lại.
"Đạo Minh trưởng lão, cửa sổ giấy đã bị người chọc thủng, mọi thứ không thể trở về như ban đầu nữa rồi."
Đỗ Cách lắc đầu một cái:
"Ngày hôm nay có rất nhiều người có mặt, trước khi rời đi thì ánh mắt bọn họ nhìn trưởng lão đã không còn bình thường rồi. Trưởng lão ngài có từng nghĩ đến việc một khi chuyện thần thú hộ sơn bị truyền đi, những người trở lại Tàng Kinh Các lấy kinh thử sẽ nhìn ngài bằng ánh mắt gì không?"
Một sức hút to lớn ập đến, Đỗ Cách bất đắc dĩ bị Đạo Minh trưởng lão kéo tới trước mặt, tay của hắn bóp lấy cổ của Đỗ Cách, đôi mắt đỏ lên, nói:
"Đều do tên tặc tử nhà ngươi."
"Đạo Minh trưởng lão, ngươi còn muốn lừa mình dối người đến khi nào?"
Bời vì đang trong trạng thái nước nên dù Đỗ Cách bị bóp cổ thì cũng không ảnh hưởng tới việc nói chuyện, hắn nghiêm túc nhìn Đạo Minh:
"Giết ta thì ngươi cũng không còn cơ hội nữa, chỉ có thể bị vây hãm ở Tàng Kinh Các cả đời, làm một con chó giữ cửa vẫy đuôi nịnh hót."
Bàn tay của Đạo Minh trưởng lão nắm chặt lại, hắn nhìn Đỗ Cách mà vẻ mặt thống khổ càng ngày càng nồng đậm, sự hận thì cũng càng ngày càng sâu sắc.
Đỗ Cách đối mặt với hắn mà không sợ hãi tí nào:
"Không thể phủ nhận, ngọn nguồn của việc trưởng lão gặp phải tai họa hôm nay là do ta. Nhưng nếu ta dám hứa hẹn như vậy thì sẽ không nói nhảm.
Bây giờ ta chỉ có tu vi Kim Đan nhưng đã lên được vào Long Hổ Sơn, một mẻ tóm gọn tất cả kinh thư trong Tàng Kinh Các ngay dưới mi mắt của trưởng lão. Nếu như ngươi không có Huyền Quy Châu thì ta đã thành công rồi.
Ngươi thật sự cho rằng ta chỉ là một con yêu quái đơn giản thôi sao?"
"Đến cùng ngươi là ai?"
Đạo Minh trưởng lão hỏi.
Đỗ Cách nhìn Đạo Minh trưởng lão, bỗng nhiên vươn tay ra đặt lên trên cánh tay của hắn, sau đó lấy Hải Thần thần lực từ trong Kim Đan ra và truyền vào kinh mạch của hắn.
Nhưng thần lực vừa mới được đưa ra ngoài thì đã bị ngăn chặn mạnh mẽ.
Thuộc tính của linh lực ở trong cơ thể của Đạo Minh trưởng lão không như thần lực, nhưng hoàn toàn đồi dào tựa như một vùng biển mênh mông, thật sự không thẹn với danh xưng Hợp Đạo Cảnh đệ nhất Long Hổ Sơn.
"Trưởng lão, hãy tin ta một lần."
Đỗ Cách nhẹ nhàng nói:
"Câu câu nói là không phá thì không không xây được, dù sao ta cũng nằm trong tay ngươi, trốn cũng không thoát, vì sao không cho ta một cơ hội để chứng minh, cũng là cho ngươi một cơ hội chứ?
Có lẽ việc ta đến Long Hổ Sơn chính là cơ duyên của ngươi.
Bước một bước, có lẽ chính là bầu trời rộng lớn. Lùi một bước, ngươi vĩnh viễn là một thần thú hộ sơn ở trong mắt đám đệ tử của Long Hổ Sơn. Trưởng lão, ngươi đã thuộc làu làu công pháp của đám Hứa Thiên Sư từ lâu, hắn có thể làm Thiên Sư thì sao ngươi lại không làm được?”
Đúng đấy!
Hắn có thể làm Thiên Sư thì tại sao ta không làm được?