Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 1285 - Chương 1316: Oán Hận

Chương 1316: Oán Hận Chương 1316: Oán HậnChương 1316: Oán Hận

"Ta không tin."

Trì Mục Chi đỏ mắt nói:

"Nói suông thì ai mà tin, không có bằng chứng thì ai biết ngươi nói có thật hay không?"

"Đây chính là chứng cứ..."

Đỗ Cách điều động thần lực, nâng lão hoàng đế Hà Ngạn Triệu lên không trung lần nữa, nhìn Hà Ngạn Triệu không kiềm chế được, à giãy giụa thì nói:

"Thời kỳ viễn cổ, long mạch được sinh ra dựa vào Nhân hoàng, làm gì đến mức mất đi long mạch như hiện tại, kẻ được gọi là hoàng đế có khác gì cừu đợi làm thịt không? Thứ rác rưởi thế này có tư cách gì cai quản vương triều..."

Ôô!

Hà Ngạn Triệu giãy giụa không ngừng.

Lúc trước hắn sôi máu vì bị mấy câu nói của Đỗ Cách gây xích mích, hiện tại Đỗ Cách lại chà đạp lên tôn nghiêm của hắn, trong lòng hắn bỗng chốc nảy sinh oán hận.

Sự huy hoàng của nhân tộc có liên quan gì đến hắn chứ?

Dù có huy hoàng thì ngôi vị hoàng đế của hắn cũng chấm dứt rồi!

Có còn cách duy trì cục diện trước mắt, thế thì hắn mới có thể tiếp tục hưởng thụ quyền lực chí cao vô thượng này......

Đám Trì Mục Chỉ nhìn Hà Ngạn Triệu bị Đỗ Cách nhấc bổng lên nhưng lúc này không còn phẫn nộ nữa, ngược lại còn rơi vào trầm mặc.

Đúng đấy!

Cho tới nay, hoàng tộc đều dựa vào long mạch che chở, tất cả mọi người đều cho rằng đây là do trời cao bảo vệ vương triều nhân gian.

Nhưng khi hoàng đế bị người ta gây khó dễ vì mất đi sự che chở này, bọn họ mới bất ngờ nhận ra, cho dù hoàng đế là chúa tể vận mệnh của vô số người thì cũng chỉ là cừa con đợi làm thịt khi đối mặt với tu sĩ mà thôi!

Ngay cả tính mạng của mình mà cũng không bảo vệ được, vậy còn nói gì đến thống trị nhân gian?

Ầm!

Hà Ngạn Triệu bị Đỗ Cách thả xuống mặt đất, chỉ thấy hắn chật vật lăn xuống dưới chân Đỗ Cách.

Đỗ Cách cao quý thanh tao đứng ở đó, hình thành sự chênh lệch rõ ràng với Hà Ngạn Triệu chật vật dưới đất.

Ánh mắt của hắn lướt qua quần thần dưới đài: "Hiện tại các ngươi có bằng lòng chấp nhận chuyện nhường ngôi không?"

Không một ai trên Kim Loan điện đáp lại.

Rất nhiều người dồn ánh mắt về phía thừa tướng Trì Mục Chi, chờ hắn đưa ra quyết định.

"Trì thừa tướng, ngươi nói đi."

Đỗ Cách nhìn về phía Trì Mục Chỉ, hỏi.

"Vì sao phải chọn Tân Nguyệt quốc?"

Giọng nói của Trì Mục Chi khàn khàn, hỏi lại. Tất cả đại nghĩa đều bị phá hỏng.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể hỏi ra vấn đề này, hắn muốn tìm ra một lý do để phản bác đối phương.

Hẳn già rồi, mặc dù không để ý tới đại nghĩa nhân tộc, nhưng vẫn có thể bình an vui vẻ cả đời như thường, ngược lại bị cuốn vào cái gọi là kế hoạch Nhân hoàng, cuốn vào tranh đấu giữa các đại nhân vật thì cũng có khả năng không được chết tử tế.

Bảo một lão già như hắn từ bỏ vinh hoa phú quý để liều màn vì thế hệ sau thì hắn không làm được...

"Tân Nguyệt quốc chỉ là thí điểm, sau khi thành công thì sẽ đẩy mạnh ra bên ngoài, từng bước mở rộng đến toàn bộ Đông Cực Thần Châu, cũng như toàn bộ nhân gian."

Đỗ Cách nói.

"Chúng ta có thể nắm giữ cái gọi là văn tâm võ đảm không?"

Trì Mục Chỉ lại hỏi.

"Có thể."

Đỗ Cách liếc mắt nhìn hắn, gật đầu.

"Tu hành như thế nào?"

Trì Mục Chi chấn động, hỏi tiếp.

"Trao dồi văn khí, tạo nên văn tâm."

Đỗ Cách nói tiếp:

"Viết sách và xây dựng lý luận, ổn định quốc gia, khai thông số mệnh nhân gian thì sẽ ngưng tụ được văn tâm.

Văn tâm bao gồm nhất phẩm đến cửu phẩm, nhất phẩm mạnh nhất, cửu phẩm hạng chót.

Nhất phẩm tương ứng với Đại La Kim Tiên, cửu phẩm tương ứng với Luyện Khí Sĩ. Tu hành văn tâm đến giới hạn thì chính là Văn thánh thì sẽ lưu danh muôn muôn đời, được tôn thờ trong thái miếu, tương đương với Hỗn Nguyên thánh nhân của tiên giới."

Khi Đỗ Cách nói về văn tâm và cảnh giới tu hành tương ứng, các quan văn ở đây bỗng bắt đầu kích động.

Chẳng phải lý do bọn họ phản đối kế hoạch Nhân Hoàng là vì sợ tu sĩ nắm quyền, đánh bọn họ thành cát bụi hay sao?

Hiện tại, nếu như bọn họ đã có tư cách chống lại tu sĩ, vậy hình như cũng chưa chắc không thể ủng hộ việc lập Nhân hoàng?

Trì Mục Chi khẽ run lên, hỏi:

"Có văn tâm thì có thể được trường sinh hay không?"

Ánh mắt của tất cả quan văn không hẹn mà cùng tập trung trên người Đỗ Cách.

"Đột phá được thì tất nhiên là có thể."

Khuôn mặt Đỗ Cách tràn đầy vẻ tự tin:

"Văn thánh thời cổ thọ cùng trời đất."

ỰCc!

Một loạt âm thanh nuốt nước miếng lại vang lên trên triều đình.

Không có thứ gì mê hoặc người ta hơn trường sinh, Trì Mục Chi run giọng hỏi:

"Văn tâm có thần thông gì?" Là một thừa tướng, hắn nhất định phải làm rõ sự việc, không thể bị người ta lừa bởi dăm ba câu thì đã nhiệt huyết sôi trào đi chịu chết.

"Ta không biết cụ thể thần thông ra sao, nhưng dựa vào truyền thừa của Đông Hoa đế quân thì cũng biết được."

Đỗ Cách nhìn mọi người xung quanh:

"Tài văn chương phụ thuộc vào mỗi người, thơ có thể giết địch, một câu 'biển cát mênh mông làn băng trăm trượng' có thể ngưng tụ ngàn băng trải dài trăm trượng; một câu ngựa sắt sông băng hiện trong mơ' có thể khiến thiên quân vạn mã xuất hiện trong giấc mộng của người khác; một câu 'nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây' có thể dẫn nước trong thác từ trên trời giáng xuống..."

(

) Trích dịch nghĩa thuộc các bài thơ: Bài hát tuyết trắng tiễn phán quan họ Vũ về kinh, Làm ngày mưa gió mùng bốn tháng mười một, Xa ngắm thác núi Lư.
Bình Luận (0)
Comment