Chương 1320: Chỉ Trong Một Ngày Ngắn Ngủi
Chương 1320: Chỉ Trong Một Ngày Ngắn NgủiChương 1320: Chỉ Trong Một Ngày Ngắn Ngủi
Sùng bái cường giả là thiên tính của nhân loại, nhất là khi cường giả anh hào gắn bó mật thiết với mình, đồng thời khi không có bằng chứng thực sự, vốn không thể kiểm tra tính đúng sai của sự việc thì mọi người cũng bằng lòng tin nó là sự thật.
Bời vì điều này có thể gia tăng cảm giác vinh dự và đồng cảm của những người ở tầng lớp thấp nhất, ai lại không muốn thuộc về chúng tộc vĩ đại và vẻ vang như vậy chứ?
Dù sao, đây cũng là chuyện đát vàng lên mặt mình...
Đỗ Cách giỏi nhất trong việc điều khiển dư luận, những tin tức ngầm sẽ dễ dàng khiến người ta tin tưởng hơn là tin tức chính thức.
Chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi.
Đầu đường cuối ngõ kinh thành đều đang bàn luận về văn tâm võ đảm.
"Nghe nói chưa? Thời thượng cổ, Nhân Hoàng có thể sánh ngang hàng với Tiên đế đó."
"Ta biết lâu rồi, văn có văn tâm, võ có võ đảm. Tú tài đề bút, giết người trên giấy; Văn thánh ra trận, một mình địch quốc gia."
"Võ thánh Khoa Phụ đuổi mặt trời , uống một hớp cạn nửa dòng sông, uống một ngụm cạn Hắc Hà. Khi bỏ mình, ngài đã ném trượng đào vào mặt trời, sau khi nó rơi xuống thì biến thành một rừng đào, hùng tráng biết bao!"
(
) Khoa Phụ là một nhân vật trong thần thoại, ngày nay câu Khoa Phụ đuổi mặt trời ẩn dụ cho ý chí quyết tâm, chinh phục thiên nhiên.
"Khoa Phụ không bằng Hậu Nghệ, Hậu Nghệ thật sự đã bắn rơi chín vầng thái dương, cứu vớt lê dân trăm họ khỏi tình thế dầu sôi lửa bỏng. Đó mới thật sự là đại anh hùng, đáng tiếc cũng vì vậy mà đắc tội với Đại thánh của yêu tộc..."
"Đều do Tiên đế đê tiện, liên hợp với yêu tộc để tiêu diệt đạo thống nhân tộc, đến mức chúng ta chỉ có ngửa mặt lên mà thở, ngay cả hoàng đế cũng chỉ dám tự xưng thiên tử."
"Đúng vậy, ta vốn cho rằng thiên tử rất uy phong, nhưng so với Nhân Hoàng thì chẳng là cái thá gì."
"Nếu được tự mình làm chủ thì ai lại muốn làm con người ta..."
(
) Thiên tử là con trời.
"Cũng may truyền thừa Nhân Hoàng đã được khôi phục, nhân tộc chúng ta lại nghênh đón hi vọng mới."
"Bàn luận náo nhiệt như vậy, chắc không phải là giả đâu nhỉ?"
"Không thể giả được, bỗng nhiên xuất hiện nhiều thơ ca như vậy, mỗi một bài đều lưu danh thiên cổ, nếu như những bài thơ này được truyền lại đời sau từ sớm, người viết ra chúng đã vang danh khắp nơi từ lâu!"
"Truyền thừa Nhân Hoàng hiện thế, e rằng Tiên đế ngồi không yên, nói không chừng sẽ phái binh đi trấn áp!"
"Sợ cái gì? Say khướt sa trường hỏi làm chi, xưa nay chỉnh chiến mấy ai về. Tiên hiền thượng cổ còn khí phách như vậy, chẳng lẽ chúng ta không có sao?"
(
) Bài thơ Lương Châu từ kỳ 1.
"Ta chưa bao giờ nghĩ rằng Tiên đế lại là người đê hèn như vậy." "Ngâm miệng đi, ngẩng đầu ba thước có thần linh..."...
Tất nhiên động tĩnh ở kinh thành không thể qua lướt Âm thần phụ trách giám sát.
Trong miếu thành hoàng.
Thành hoàng Đô thành Tông Tân tra xét thông tin thuộc hạ mang đến mà đứng ngồi không yên:
"Hóa ra đây chính là kế hoạch Nhân Hoàng sao? Mạnh thống lĩnh, các ngươi cho rằng chuyện Nhân Hoàng là thật hay giả?"
Thống lĩnh Nhật Du Thần Mạnh Đạo Niên nói:
"Tám chín phần là thật."
Thống lĩnh Dạ Du Thần Hoắc Thư cau mày:
"Khó trách người cầm lệnh bài của đế quân lại yêu cầu chúng ta kiềm chế thuộc hạ, nếu việc này mà bị truyền đi, e rằng Tiên đế sẽ lập tức phái binh đi chỉnh phạt Đông Hoa đế quân."
Mạnh Đạo Niên buồn bã nói:
"Hóa ra nhân tộc cổ lại huy hoàng như vậy, quá đáng tiếc."
Tông Tân nói:
"Chuyện Đông Hoa đế quân đạt được truyền thừa nhân tộc, muốn lập đạo ở nhân gian cũng không giấu được bao lâu đâu, e rằng Đông Cực Thần Châu sắp hỗn loạn rồi."
Hoắc Thư gật đầu đồng ý:
"Trước có yêu tà, sau có truyền thừa Nhân Hoàng hiện thế, sợ là nhân gian lại xảy ra cuộc chiến tiên yêu. Đúng là số kiếp mà!"
Mạnh Đạo Niên nói:
"Yêu tà chả là cái thá gì so với truyền thừa Nhân Hoàng cả."
Tông Tân tiếp lời:
"Dù có thêm kiếp nạn thì cũng không tới lượt chúng ta ra chiến trường, nhưng các ngươi thử nghĩ xem, nếu như Nhân Hoàng thật sự thức tỉnh thì nhân gian này còn chỗ cho Âm thần chúng ta hay không? Suy cho cùng chúng ta cũng là quan viên của tiên đình!"
Tông Tân cau mày:
"Chắc Đông Hoa đế quân không tới nỗi dùng xong thì giết đâu!"
Hoắc Thư hỏi:
"Bây giờ chúng ta phải làm sao, cứ trơ mắt nhìn mà không làm gì ư?"
Mạnh Đạo Niên lườm hắn một cái:
"Làm cái gì? Có câu nói là huyện lệnh không bằng hiện quản', trước có Nam Nhạc đế quân, trên có Đông Hoa đế quân, chẳng lẽ chúng ta còn có thể vượt qua hai người họ mà mật báo lên Tiên đế sao? Âm thần như chúng ta còn chẳng vào được Nam Thiên Môn, thậm chí còn bị giết nếu không có ý chỉ của Tiên đế."
(
) Khi gặp vấn đề, thay vì tìm lãnh đạo cấp cao thì hãy tìm người trực tiếp phụ trách.
Tông Tân hít một hơi:
"Tự mình kiểm soát thuộc hạ, xem cuộc vui đi, Đại La Kim Tiên tranh đấu, không tới phiên chúng ta nhúng tay..."