Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 1288 - Chương 1319: Quan Trọng Nhất

Chương 1319: Quan Trọng Nhất Chương 1319: Quan Trọng NhấtChương 1319: Quan Trọng Nhất

Chỉ cần làm nổi bật bầu không khí, các cá nhân cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi quần thể, cũng sẽ hoài nghỉ và thay đổi quan điểm cũng như lý luận của mình, thay đổi theo hướng mà đa số mọi người nhất trí, đây chính là hiệu ứng đám đông.

Khi tất cả mọi người đều dâng trào nhiệt huyết muốn nỗ lực phục hưng nhân tộc, hiển nhiên không một ai còn quan tâm đến cả nhà lão hoàng đế.

Chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi.

Mặc dù vẫn chưa tiến hành nghỉ thức nhường ngôi, nhưng ở trong lòng mọi người thì hoàng tộc chí cao vô thượng của Tân Nguyệt Quốc cũng đã trở thành quá khứ rồi.

Trên Kim Loan điện.

Tất cả quan viên lấy Trì Mục Chi dẫn đầu đều đang thảo luận kịch liệt về kế hoạch Nhân Hoàng, cố gắng không để nó có sơ hở nào.

Ở trong ấn tượng của mọi người, Nam Nhạc đại đế và Đông Hoa đế quân là quan trọng nhất.

Giai đoạn đầu có Đông Hoa đế quân ở phía trên che chở cho, bọn họ có thể thong dong phát triển, không đến nỗi vừa mới bắt đầu đã đối đầu trực diện với thiên đình và Tiên đế. ...

Cuộc thảo luận diễn ra trong khoảng hai canh giờ.

Trong lúc đó, Đỗ Cách tiếp tục bồi đắp cho giải thiết văn tâm và võ đảm, còn sử dụng Thái Dương thần lực để trợ giúp các quan văn già nua và điều dưỡng thân thể đầy thương tích cho các võ tướng, đồng thời mượn Đông Hoa đế quân để trấn an mọi người.

Trước khi muốn nhận được thì phải cho đi, đây là cách mà Đỗ Cách hay sử dụng.

Đám quan viên đã có được chút lợi ích dồn dập tản đi, chấp hành nhiệm vụ của riêng từng người.

Vào giây phút quần thần rời khỏi cung điện, cảm nhận của Đỗ Cách đã khóa chặt mỗi người một cách tự nhiên.

Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, chỉ khi nghe trộm cuộc nói chuyện của bọn họ thì mới biết được ai thật lòng và ai giả tạo.....

Trong chớp mắt, trên Kim Loan điện chỉ còn mỗi cha con lão hoàng đế và đám tu sĩ.

Phụ tử Hà Ngạn Triệu mới mất giang sơn chỉ biết cúi đầu ủ rũ, núp ở trong góc tựa như chim cút, hệt như hai đứa trẻ bất lực, trong ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Đỗ Cách sẽ chợt hiện lên vẻ căm hận, nhưng hầu hết đều là sự mờ mịt luống cuống.

Hoàng tộc luôn có biện pháp ứng phó thuần thục đối với chính biến và cung biến, nhưng đứng trước sự tấn công giáng từ thượng giới xuống thì bọn họ chỉ biết bó tay toàn tập, không có một biện pháp nào.

Đỗ Cách không tiếp tục để ý đến hai đồ vật hình người kia nữa, mà nhìn về phía đám quốc sư.

Vào khoảnh khắc ánh mắt của Đỗ Cách lia tới, đám tu sĩ với quốc sư dẫn đầu lập tức quỳ rạp xuống đất:

"Chúng ta cũng là nhân tộc, chúng ta bằng lòng hộ giá bảo vệ giúp nhân tộc phục hưng."

Còn có thể làm gì nữa?

Hậu đài phía sau đối phương không phải đế quân mà chính là đại đế, bên cạnh còn có hai chân tiên hộ vệ, điều này đủ để chứng minh đế quân coi trọng kế hoạch Nhân Hoàng.

Trong đám bọn họ, tu vi của quốc sư cũng mới đạt tới Nguyên Anh, vậy có thể lấy cái gì để đối đầu với người ta?

Bọn họ nương nhờ vào hoàng đế là vì muốn một suất Âm thần, hiện tại hoàng đế đã thành quá khứ, cũng không có lý do gì để bán mạng cho hắn!

"Rất tốt."

Đỗ Cách nhìn về phía bọn họ, nói:

"Chư đạo hữu Long Hổ Sơn đã đi mời trưởng bối trong sư môn của các ngươi đến đây chúc mừng bổn hoàng đế ta đăng cơ. Đến lúc đó, các ngươi hội họp với sư môn của mình, hộ giá đế quân quật khởi. Đợi đến ngày thành công, bổn hoàng sẽ luận công ban thưởng."

"Cảm tạ bệ hạ."

Quốc sư quỳ rạp xuống nền đất, thuận theo mà sửa lại xưng hô.

"Cảm tạ bệ hạ."

Các tu sĩ phụng sự nói.

Khóe miệng Hà Ngạn Triệu co giật, chỉ biết buồn rầu nhắm hai mắt lại, chẳng muốn nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta phiền lòng trước mắt.

"Bệ hạ, chúng ta có thể tu văn tâm võ đảm không?"

"Không thể."

Đỗ Cách quản đoán nói:

"Tiên giới và nhân gian vốn là hai hệ thống tu hành khác nhau, há lại có chuyện lẫn lộn với nhau, nếu đã bước vào con đường tu hành thì hãy tập trung tỉnh thần mà tu hành, rồi cũng sẽ có ngày thành danh."

Nếu như có ngày thành danh, ai lại đến hoàng triều xin vị trí Âm thần?

Một đám tu sĩ lặng lẽ thở dài, trong lòng cay đắng khôn nguôi, nếu biết nhân gian cũng có thể tu văn tâm võ đảm từ sớm thì bọn họ cần gì phải vào tu hành môn, khi ấy sẽ yên tâm tu văn học võ thật tốt.......

Hai ngày sau.

Tu sĩ các môn phái lục tục đến kinh thành, truyền thuyết văn tâm võ đảm liên quan đến nhân tộc thượng cổ cũng được truyền khắp Đô thành Tân Nguyệt Quốc, vì chưa được tuyên bố chính thức nên mọi thứ đều được truyền bá trong lén lút.

Ngoài văn tâm võ đảm thì sự khôi phục truyền thừa Nhân Hoàng và những sự tích vĩ đại của tiên hiền thượng cổ cũng được truyền bá, bên cạnh đó còn có cả những bài thơ ca được ưa chuộng mà Văn thành dùng để chiến đầu ở thời kỹ viễn cổ:

"Kiếm khí tung hoành ba vạn dặm, một kiếm đủ dọa thập cửu châu."

"Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước. Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây."

"Trời đất có chính khí. Lẫn lộn trong các hình. Dưới đất là sông núi. Trên trời là nhật, tỉnh. Tại người là hạo khí..."

"Mây đen muốn đè thành tan nát. Vảy cá vàng áo giáp long lanh."

(Trích từ tiểu thuyết Yến Thập Tam và các bài thơ gồm Xa ngắm thác núi Lư, Chính khí ca, Bài ca về thái thú ở ải Nhạn Môn (bản dịch sưu tầm).)
Bình Luận (0)
Comment