Chương 1318: Người Được Chọn
Chương 1318: Người Được ChọnChương 1318: Người Được Chọn
"Không biết thập cảnh Võ thánh là những cảnh giới gì?"
"Võ phu, võ binh, võ anh, võ tướng..."
"Nhân tộc viễn cổ mạnh như vậy, vì sao không còn chút thông tin nào được lưu truyền đến ngày nay?"
"Đây chính là điểm đê hèn của tiên đế, sau khi mưu hại Nhân hoàng và diệt tận tỉnh anh của nhân tộc, tiên đế đã sửa lại kinh nghĩa, hủy kinh diệt đạo, trấn áp thế hệ này qua thế hệ khác bằng máu tanh, mới hình thành cục diện như bây giờ, hoàn toàn đưa nhân tộc về dưới sự thống trị của thiên đình."
"Đông Hoa đế quân chính là Đại La Kim Tiên, tức là người kế vị Nhân hoàng, vì sao lại để tiên nhân kế vị?"
"Đông Hoa đế quân cũng là nhân tộc thành tiên, vì sao không được làm Nhân hoàng? Huống chi, truyền thừa Nhân hoàng đến hiện thế chính là số kiếp ngưng tụ, cho dù là đế quân thì truyền thừa Nhân hoàng cũng rơi xuống chín nơi, tựa như chín người con tranh đoạt, người được chọn làm Nhân hoàng cuối cùng chưa chắc là Đông Hoa đế quân."
Bởi vì có kỹ năng mới, cuối cùng Đỗ Cách vẫn để lại một cơ hội cho mình, tất cả giả thiết đều do hắn tạo ra, Nhân hoàng sau cùng chỉ có thể do hắn làm.
Dựa vào cái gì mà vô duyên vô cớ để cho Đông Hoa đế quân mà hắn còn chưa từng thấy mặt mũi chiếm hời của hắn?
Mà hắn chỉ có thể chịu oan ức.
Để lại càng nhiều cơ hội thì độ tin cậy mới càng cao.
Nếu không, chỉ một Đông Hoa đế quân thì sao có thể khiến một đám người xa lạ bán mạng cho mình?
Đối đầu với tiên đế là bán mạng thật đó!...
Thấy càng ngày càng có nhiều người thảo luận về văn tâm võ đảm, Hà Ngạn Triệu đau khổ nhắm hai mắt lại, không thể cứu vãn nữa rồi, tất cả xong rồi.
"Thảo luận sôi nổi như vậy làm gì, tất cả cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, ngươi không nhắc một câu nào đến việc cảm ngộ văn tâm như thế nào!"
Thái tử Hà Thừa Vũ cũng có suy nghĩ như Hà Ngạn Triệu, tranh đấu với mấy huynh đệ đã đủ mệt mỏi rồi, đột nhiên có một người ngoài xuất hiện và ngang nhiên đoạt hết mọi thứ, đổi lại là bất kỳ ai cũng không chịu đựng được!
"Trước tiên phải có Nhân hoàng lập lại đạo thống nhân gian, sau đó mới có sự thức tỉnh văn tâm võ đảm."
Đỗ Cách liếc mắt nhìn thái tử một cái, tiếp tục hoàn thiện giả thiết:
"Nếu không thì ta đến Tân Nguyệt quốc làm chỉ?"
"Không có thứ gì hết mà ngươi muốn trên dưới Tân Nguyệt quốc xông pha chiến đấu vì ngươi sao?"
Hà Thừa Vũ đối chọi gay gắt:
"Tiên đình thế lớn, ngay cả Văn thánh thọ cùng trời đất và Võ thánh đội trời đạp đất cũng thất bại, vậy ngươi dựa vào cái gì mà muốn văn võ bá quan tay không tấc sắt đi chịu chết vì một mộng tưởng mờ mịt?"
Đỗ Cách lạnh lùng nhìn về phía Hà Thừa Vũ, hờ hững nói:
"Thái tử, ngươi nói xem vì sao nhân tộc lại có thể đội trời đạp đất, sống yên thân ở trong tam giới này?"
Thái tử sửng sốt.
"Tổ tiên nhân loại không có nanh vuốt sắc bén, không có thiên phú không gì sánh kịp, trên không bằng tiên, dưới không bằng yêu."
Đỗ Cách nói:
"Nhưng bọn họ lại có một trái tim bất khuất, ngày xưa có Nhân hoàng Thần Nông thị nếm hết trăm loại cỏ cây để tìm kiếm thức ăn cho nhân tộc, cuối cùng chết bởi Đoạn Trường thảo;
Có Nhân hoàng Hiên Viên thị dẫn binh tranh giành Trung Nguyên với yêu thần Xi Vưu, trục xuất yêu tộc vào Thập Vạn Đại Sơn, giành lấy đất đai cho nhân tộc sinh sống;
Có Hình Thiên múa Can Thích, có Hậu Nghệ bắn chín thái dương...
Nhân tộc có thể phát triển lớn mạnh là nhờ tranh và cướp, nhờ vô số tổ tiên chúng ta hi sinh máu thịt để đổi lấy, là đấu với trời, đấu với yêu và đấu với tiên, dùng đao thương liều mạng mà ra.
Lúc đó, bọn họ còn chưa từng đòi lấy lợi ích gì, mong muốn yên ổn gì?
Hiện tại ngươi luôn miệng nói cái gì mà chịu chết với không chịu chết?
Khí phách của nhân tộc đã bị chặt đứt như vậy đấy, đồ hèn nhát như ngươi cũng chỉ xứng bị người ta nuôi nhốt, làm loại heo dê chỉ biết xin ăn!
Nếu như không có tấm lòng hi sinh hiến dâng, dù có văn tâm võ đảm cũng không thức tỉnh được...
Huống chị, ai nói không có lợi chứ, nhân tộc được phục hưng thì vị trí Văn thánh Võ thánh cũng trống, lúc đó chính là cơ hội tốt nhất. Ta đến Tân Nguyệt quốc chính là nỗi may mắn của các ngươi."
Hà Thừa Vũ bị Đỗ Cách trào phúng đến mức không trả lời được, khuôn mặt tươi cười đỏ bừng lên, phẫn nộ trừng mắt nhìn Đỗ Cách, nhưng không nói nổi một câu phản bác nào.
"Nhân sinh tự cổ ai không chết, riêng tấm lòng son chiếu sử xanh. Đây là câu thơ do một vị Văn thánh thời viễn cổ để lại lúc bỏ mình."
Đỗ Cách nhìn quần thần trong điện, thân thể đứng thẳng tắp:
"Chư vị, hôm nay ta đứng ở đây hỏi các ngươi, các ngươi đồng ý tiếp tục kéo dài hơi tàn, tiếp tục làm lũ giòi bọ mất hết khí phách, hay đồng ý đứng lên, làm người vung đao với trời để phục hưng nhân tộc, lưu danh sử sách."
Nhân sinh tự cổ ai không chết, riêng tấm lòng son chiếu sử xanh?
Trì Mục Chỉ lẩm bẩm câu thơ này, nhìn thái tử đang đỏ bừng mặt, ngẫm lại Đoan Vương chết vì tranh quyền đoạt vị mà trong lòng bỗng bùng lên ngọn lửa nhiệt huyết, nếu có thể giành lấy một vị trí Văn thánh thì đời này coi như đủ rồi.
Nhưng hắn chưa kịp bước ra thì Thị lang mới nhậm chức đột nhiên đứng dậy, đỏ mắt nói:
"Thượng tiên, ta đồng ý chiến đấu vì nhân tộc."
"Ta cũng đồng ý."
"Ta cũng đồng ý."
"Ta cũng đồng ý."
Sau khi có người dẫn đầu, các quan viên dâng trào nhiệt huyết trên đại điện lần lượt đứng lên, không chỉ riêng vì lý tưởng, mà cũng vì cơ hội lưu danh sử sách, lại càng vị vị trí Văn thánh Võ thánh trống mà Đỗ Cách nói.