Chương 1331: Long Hổ Sơn
Chương 1331: Long Hổ SơnChương 1331: Long Hổ Sơn
Lông mày Thanh Sơn giật giật, hắn ta hỏi:
"Đại sư huynh thì sao?"
"Ban đầu ta cũng giấu diếm giúp sư phụ, nhưng Đại sư huynh lôi kéo ta nói ra, hỏi về chuyện đạo vận. Rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể bày đạo vận ra cho Đại sư huynh nhìn."
Giọng Đỗ Cách hạ thấp hơn:
"Sau đó, Đại sư huynh bế quan ngay tại Long Hổ Sơn, bảo ta ra ngoài lịch luyện, hắn còn dặn dò ta không được nói chuyện về đạo vận cho người khác biết."
Hủy diệt người không biết mệt mỏi lặng lẽ phát động, Thanh Sơn và Thanh Hà không nói nên lời, cả hai đều cảm thấy hơi ấm ức.
Chưa trải qua tai nạn thì chưa biết sợ.
Ai mà không biết đạo vận đại biểu cho cái gì?
Nếu lần này chúng ta không đến điều tra chuyện của Nhân Hoàng và tìm được tiểu sư đệ thì chúng ta vẫn bị lừa gạt chuyện của đạo vận sao?
Đều ăn trong một cái nồi, thế mà lại chơi khăm chúng ta giống như công tử Bạc Liêu vậy?
"Tiểu sư đệ, nếu sư phụ và Đại sư huynh đều bảo ngươi che giấu đạo vận, vậy tại sao ngươi lại lấy đạo vận cho bọn ta nhìn?"
Thanh Hà hỏi.
"Bởi vì chuyện truyền thừa của Nhân Hoàng không nói rõ được."
Sau khi gieo một cây gai ở trong lòng hai người, Đỗ Cách thở dài nói:
"Nếu không thể hiện đạo vận cho hai vị sư huynh thấy, chỉ sợ ta nói cái gì, các sư huynh cũng sẽ không nghe. Hơn nữa, ta đã gây ra tai họa lớn như vậy, hai vị sư huynh nhất định sẽ bắt ta trở về gặp sư phụ, một khi ta bị bắt trở về Huyền Sơn, tất cả Nhân tộc sẽ chấm hết!"
Đúng vậy.
Thanh Sơn yên lặng gật đầu.
Trước khi đến, bọn họ đã hiểu được tất cả những chuyện về truyền thừa của Nhân Hoàng, bao gồm cả lệnh bài của Nam Đế, Đông Hoa Đế Quân, còn có những chuyện về ân oán giữa Nhân tộc và Tiên đế.
Nam Nhạc đại đế vô duyên vô cớ bị đổ lên đầu một nỗi oan ức lớn như vậy, nhất định phải bắt kẻ cầm đầu về giao phó...
Vì lợi ích của đạo vận, Thanh Hà do dự một lát rồi hỏi:
"Tiểu sư đệ, truyền thừa của Nhân Hoàng có liên quan với đạo vận không?"
"Có,"
Đỗ Cách gật đầu khẳng định:
"Ở Long Hổ Sơn, lúc ta thể hiện ra đạo vận cho Đại sư huynh, ta cảm nhận được tiếng gọi của truyền thừa Nhân Hoàng, chỉ sau khi Đại sư huynh bế quan, ta mới tiếp nhận truyền thừa Nhân Hoàng. Sư huynh, lệnh bài của sư phụ chỉ là thứ dùng để gạt người, chuyện của Đông Hoa Đế Quân cũng là ta lừa bọn họ, cũng không có chuyện cửu tử đoạt đích gì đó, từ đầu đến cuối chỉ có ta lấy được truyền thừa Nhân Hoàng thật sự..." Trái tìm Thanh Sơn đập điên cuồng, chuyện về đạo vận đã đủ kinh người rồi, tiểu sư đệ còn lấy được truyền thừa của Nhân Hoàng, vận khí của hắn đồi dào như vậy sao?
Đỗ Cách nhìn hai người Thanh Sơn, tựa như đã hạ quyết tâm, trịnh trọng hành lễ với hai người:
"Hai vị sư huynh, thật không dám giấu, ta rất có khả năng là chân linh chuyển thế của Nhân Hoàng Thượng Cổ từ Hiên Viên thị."
Rít!
Hắn vừa mới nói xong, đám người Thanh Sơn đồng thời hít vào một hơi khí lạnh.
Thanh Hà mím môi nói:
"Tiểu sư đệ, những gì ngươi nói đều là sự thật sao, việc này không lấy ra đùa được đâu?"
"Sau khi có được truyền thừa Nhân Hoàng, ta đã khôi phục rất nhiều ký ức về thời thượng cổ, nếu không, ta cũng không biết nhiều về thi từ cổ hay chuyện hòa văn thánh võ như thế."
Đỗ Cách nhìn hai người bọn họ, nghiêm túc nói:
"Thời điểm ta có được truyền thừa Nhân Hoàng, ta đã biết rõ sứ mệnh của ta là giành lại vinh quang cho Nhân tộc, báo thù cho Nhân tộc vì đã bị Tiên Đế hãm hại ở thời kỳ viễn cổ."
Hai người Thanh Sơn liếc mắt nhìn nhau, không hề nghỉ ngờ lời nói của tiểu sư đệ, dù sao văn tâm võ gan cũng bộc lộ, đủ để chứng minh truyền thừa của Nhân Hoàng là sự thật.
"Thanh Thịnh khẩn cầu hai vị sư huynh giúp ta."
Đỗ Cách nhìn hai người bọn họ và cúi thấp người.
"Giúp ngươi?"
Hai người sững sờ.
"Sư huynh, ta biết chuyện này có hơi gượng ép, nhưng sau khi sư đệ có được truyền thừa của Nhân Hoàng thì đã không còn đường lui nữa."
Đỗ Cách đứng dậy, bi thương nói.
"Tiểu sư đệ, ngươi sẽ chết đấy."
Ở Huyền Sơn, Thanh Sơn chỉ nhìn thấy một tiểu sư đệ trẻ con ngây thơ, thông minh và đáng yêu, chỉ là một đứa trẻ đơn thuần. Nhưng bây giờ, hắn ta lại thấy được vẻ u sầu khổ não từ trên người hắn, hắn ta không khỏi thở dài, nói:
"ở thời kỳ viễn cổ, Nhân tộc cường thịnh như thế mà vẫn thua, hiện giờ ngươi lại chẳng có gì cả thì lấy gì đấu với Tiên Đế?"
"Đúng vậy, từ thời viễn cổ đến nay, Tiên Đế đã tu hành trăm vạn năm rồi."
Thanh Hà nói:
"Tiên Đình cũng cường đại hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, sư đệ hiện giờ chẳng qua cũng chỉ mới Hợp Đạo Cảnh, nếu chiến đấu với Tiên Đế thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, ngươi không có khả năng thành công đâu. Theo ta trở về Huyền Sơn, mai danh ẩn tích đi, có đạo vận ở đây, sư phụ nhất định sẽ nghĩ cách bảo vệ ngươi."