Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 136 - Chương 136: Giết Vương Tam, Trảm Tâm Ma

Chương 136: Giết Vương Tam, Trảm Tâm Ma Chương 136: Giết Vương Tam, Trảm Tâm MaChương 136: Giết Vương Tam, Trảm Tâm Ma

"Xông lên!"

"Xông lên!"

Những đệ tử Hoa Sơn phái vừa bị Đỗ Cách thuyết phục lần lượt dừng lại tiến công. Nhưng sau khi một giọng hát vang lên một đám người bị đánh mất lý trí, bắt đầu gào khóc vọt về trong đám người, thậm chí cuốn theo cả Đàm Hồng Sinh."

Đệ tử không có bị Liều Lĩnh Xong Xuôi ảnh hưởng thì bị đụng ngã trái ngã phải chỉ trong nháy mắt.

Các đệ tử ở bên trong bị Nỗi Sợ Yêu Kiều Yêu Kiều ảnh hưởng thì chạy ra ngoài để trốn, người ở bên ngoài bị Liều Lĩnh Xong Xuôi ảnh hưởng thì lại đi vào.

Hai phía cùng giáp công, đại trận vốn toàn vẹn của Hoa §ơn hoàn toàn bị phá tan thành mảnh nhỏ, không bao giờ... hình thành được nửa.

"Các huynh đệ, theo ta xông lên."

"Giết chết Phùng Thất."

"Giết chết Phùng Thất."

Càng ngày càng có nhiều người bị cuốn vào như đánh mất lý trí, dũng mãnh không sợ cái chết.

"Tông chưởng môn, họ chính là Thiên Ma mà ngươi muốn nhờ cậy?"

Đỗ Cách hừ một tiếng, nói với giọng đùa cợt.

Khóe mắt liếc thấy một màn này, trong lòng Tông Quý bất chợt lạnh đi. Khá lắm, năng lực lôi cuốn bực này đã làm cho họ kiêu ngạo, Hoa Sơn phái còn có vị trí của mình không?

"Các bảo bối, các ngươi thật sự muốn đánh ta sao?"

Vương Tam đứng dậy, sử dụng Nỗi Sợ Yêu Kiều để đối chọi gay gắt.

Cao Hồng Sinh đứng mũi chịu sào.

Lúc đối diện với ánh mắt của Vương Tam, trái tim hắn đột nhiên nảy một cái, cho dù cái tên ở đối diện có thể móc tim hắn ra rồi thưởng thức bất cứ lúc nào, nhưng vì có thêm Liều Lĩnh Không Sợ nên sự sợ hãi của hắn lại chuyển thành động lực, trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ, đó là giết hắn giết hắn, không giết hắn thì ta sẽ chết...

Chợt hắn thay đổi mục tiêu:

"Giết Vương Tam, sợ gì tà ma, thần chắn thì giết thần, Phật chắn thì giết Phật."

Những đệ tử Hoa Sơn ở xung quanh cùng liều lĩnh xông tới hoàn toàn bị hắn lôi kéo rồi, thân bất do kỷ, dù trong lòng sợ hãi nhưng cũng không khống chế được hành vi của mình, một đám run rủn đánh đấm, miệng thì hô "đừng, đừng" nhưng thân thể lại lao mạnh lên phía trước.

Sao không dọa được họ mà còn kích thích họ vậy, Vương Tam hoảng sợ rồi, thế là lập tức nhảy mạnh ra phía sau Đỗ Cách, nhỏ giọng nói:

"Thất ca, kỹ năng của con hàng này khắc ta."

"Vậy ngươi còn không chạy? Đánh không lại họ chứ chẳng lữ ngươi còn không chạy nổi sao?"

Đỗ Cách lườm hắn một cái:

"Mở ra kỹ năng rồi đi về hướng ngược lại, thuộc tính của ngươi cao, tốc độ lại mau hơn hắn..."

Vương Tam hiểu ý, lau máu trên tay lên khóe miệng, giơ đoản đao lên rồi quay đầu xông về phía đám người, vừa chạy vừa hô:

"Bảo bối đừng sợ, các ca đến chơi với các ngươi."

Các đệ tử đời thứ hai không chết thì cũng bị thương.

Đệ tử đời thứ ba còn chẳng giữ vững được trận hình khi đối mặt với Vương Tam tựa như hung thần ác sát, thế là quay người chạy về phía sau.

Vương Tam theo sát ở phía sau:

"Chạy cái gì, ở lại làm bạn với ta đi! Ngươi không thể ở lại thì để đầu ở lại cũng được, treo trên cổ ta rồi thì chúng ta có thể ở bên nhau cả ngày lẫn đêm..."

"Yêu ma, ngươi đừng lại đây!"

"Xông lên, giết Vương Tam, trảm tâm ma."...

Việc Vương Tam chạy trốn đếm đến lòng tin khó hiểu cho Cao Hồng Kiều.

Ỷ vào việc phía sau mình có nhiều người nên hắn đã lướt qua bên người Phùng Thất, đuổi theo Vương Tam. Đương nhiên phải tìm quả hồng mềm để bóp rồi, giết Vương Tam thì hắn có thể tăng vọt thuộc tính gấp mười lần, sau đó giết Phùng Thất cũng không muộn.

Thế là.

Trên quảng trường trước chính điện của Hoa Sơn.

Một khung cảnh kỳ quái được hình thành, chỉ thấy một đám người kêu la ¡nh ỏi chạy ở phía trước, xô ngã lung tung những người không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài.

Vương Tam cầm dao găm trong tay, mặt đầy máu me đuổi theo, vừa đuổi vừa hô hào "bảo bối, yêu ngươi".

Ở đẳng sau thì lại có Cao Hồng Kiều dẫn theo một đám người co giật, mắt đỏ rực hô lên "tiêu diệt tâm ma"...

Toàn bộ Hoa Sơn phái loạn cả lên.

Các hiệp khách vây xem ở bên ngoài nghẹn họng nhìn trân trối...

"Tông chưởng môn, ngươi muốn ta phải nói ngươi như thế nào đây! Ài!'

Đỗ Cách nhìn Tông Quý mà thở dài một hơi rồi bỗng giơ trường kiếm sáng loáng trong tay lên, bắt đầu đâm đội ngũ Cao Hồng Kiều từ phía sau:

"Bọn súc sinh các ngươi, không thấy sư huynh đệ nhà mình đều nằm trên mặt đất hay sao? Sao lại nhẫn tâm giẫm lên người họ như thế..."
Bình Luận (0)
Comment