Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 138 - Chương 138: Matdai Hơn Cả Thao Thiết

Chương 138: Matdai Hơn Cả Thao Thiết Chương 138: Matdai Hơn Cả Thao ThiếtChương 138: Matdai Hơn Cả Thao Thiết

Đỗ Cách, Vương Tam, Phùng Trung, Tông Quý cũng bị bức dừng lại hành động rồi bị cuốn vào trong đó, từng người cầm kiếm khoa tay múa chân.

Đệ tử bị thương trên mặt đất chưa kịp khiêng đi cũng không cam lòng tụt lại phía sau, giãy giụa đứng lên luyện kiếm.

Từ động tới tĩnh, phong cách quay ngoắt 180 độ.

Đỗ Cách đen cả mặt.

Mẹ nó.

Đây chính là nội quyển đạt nhân'?

Ngươi luyện võ, người khác cũng phải luyện võ. Con mẹ nó, tất cả mọi người đúng thật là phải 'quay vòng vòng" theo ngươi!

Chẳng lẽ lúc ngươi muốn ăn phân, mọi người cũng phải nhào tới cướp?

Kỹ năng này còn matdai hơn cả Thao Thiết nữa! Tốt lắm, kỹ năng của mấy người này đều không nói lý như nhau, so với bọn họ, Xả Thân Vì Đại Nghĩa của mình còn hiền chán!

Nếu không phải mình cất bước sớm, phát triển nhanh thì chắc chắn không phải là đối thủ của đám biến thái này...

Tên này không thể giữ.

"Tông chưởng môn, sau khi diễn luyện kiếm phát kết thúc thì phải nhanh chóng giết Phùng Thất, đệ tử phái Hoa Sơn có thể đến Duy Hoà bang, nhưng ngươi thì sao, ngươi có thể đi sao?"

Đàm Hồng Sinh cũng đã trúng Kiều Chi Sợ Hãi. Từ sau khi thoát khỏi sự ảnh hưởng của kỹ năng thì hắn ngay cả nhìn cũng không dám Vương Tam, chỉ có thể run rẩy mê hoặc Tông Quý.

Ngươi con mẹ nó còn mặt mũi nói ta?

Cái đồ lừa gạt khốn kiếp!

Tông Quý trừng mắt nhìn Đàm Hồng Sinh, nếu không phải kiếm của hắn chém không được, Đàm Hồng Sinh đã sớm bị hắn đâm chết.

Đối mặt với Phùng Thất, tốt xấu gì cũng coi như là chiến đấu một cách đường đường chính chính. Bây giờ thì sao? Đường đường là chưởng môn Hoa Sơn, lại cùng một đám người tập luyện kiếm pháp cơ sở của Hoa Sơn?

Trước khi Tông Quý mở miệng, Đỗ Cách đã cướp lời nói trước.

"Sao lại không thể đi? Dù sao Duy Hoà bang cũng không nhận tổn thất gì, người chịu thiệt chính là phái Hoa Sơn. Mục đích của ta là diệt trừ đám Thiên Ma các ngươi, ta có thể thu nhận đệ tử của phái Hoa Sơn, đương nhiên cũng có thể nhận Tông chưởng môn!"

"Chưởng môn, nếu ngươi đến Duy Hoà bang, phái Hoa Sơn sẽ diệt!"

Đàm Hồng Sinh không cam lòng nói.

"Bọn ta chỉ là liên minh, cũng đâu phải để phái Hoa Sơn sáp nhập Duy Hoà bang, ngươi ở đây nói bậy cái gì đó?"

Phùng Trung nói.

"Tông chưởng môn, Thiên Ma mà ngươi tín nhiệm rõ ràng khôgn có ý tốt! Hắn rõ ràng là đang muốn bức ngươi, bức cả Hoa Sơn bước vào tuyệt lộ. Ngươi suy nghĩ kỹ lại đi, có phải ngươi luôn bị bọn chúng mê hoặc?"

Mẹ kiếp! Đàm Hồng Sinh nhìn ánh mắt của Tông Quý, trong lòng thót lên một cái. Hắn tự nhiên biế tất cả những dự định của hắn đều đã thất bại, ba người Đỗ Cách phối hợp quá ăn ý, căn bản không phải là dạng người mà hai kẻ trằn trọc leo top như bọn hắn có thể lợi dụng sơ hở.

Hắn hít sâu một hơi.

"Phùng Thất, ta có cơ hội gia nhập vào Duy Hoà bang không? Từ khoá của ta là 'cạnh tranh', ta có thể giúp ngươi điều động tất cả những kẻ không nghe lời trong Duy Hoà bang. Ngươi chẳng phải muốn giữ gìn hoà bình thiên hạ hay sao? Để ta dẫn đầu, sẽ không có bất cứ người nào dám chểnh mảng..."

Ta sợ ngươi điều động bọn họ ám sát ta thì có. Mười vị trí đầu của thế giới mô phỏng thật sự là một cái bánh quá thơm, thơm đến mức đủ khiến cho bất kỳ ai bí quá hoá liều.

Giang hồ đã loạn, ta không có thời gian xử lý đám ất ơ các ngươi!

So với các ngươi, người bản địa quả thật quá ngây thơ quá đơn thuần quá dễ khống chế...

"Tên hai mặt kia, ngươi hại phái Hoa Sơn chưa đủ, lại muốn hại tiếp Duy Hoà bang của ta ư?"

Đỗ Cách trừng mắt nhìn hắn, quát.

"Tông chưởng môn, hiện tại ngươi đã nhìn rõ mối hại của Thiên Ma rồi chứ. Hai tên Thiên Ma, một tên mê hoặc tâm trí, một tên dụ dỗ hành vi, căn bản là không thể bị người khống chế. Chúng ta ngưng chiến đi, hợp tác với nhau tru diệt Thiên Ma. Phái Hoa Sơn hiện tại không nhận nỗi bất kỳ thương vong nào nữa."

Sao Tông Quý lại không nghe ra việc Phùng Thất luôn mồm đổ tội cho Thiên Ma là vì đang tạo ra một bậc thang cho hắn. Hắn im lặng một lát, lại nhìn những gương mặt chết lặng của đệ tử xung quanh, thở dài một hơi, nói.

"Phùng bang chủ, lúc trước vì bị Thiên Ma mê hoặc nên ta mới làm ra loại chuyện ngu xuẩn như này. Phái Hoa Sơn lúc này nguyện ý gia nhập Duy Hoà liên minh, cùng Phùng bang chủ tru diệt Thiên Ma."

Tia hy vọng cuối cùng bị tước mất, Đàm Hồng Sinh biến sắc, nhịn không được chửi ầm lên.

"Tông Quý, ai mê hoặc ngươi, rõ ràng là chính ngươi muốn đối phó với Phùng Thất! Ngươi đúng là đồ ngu xuẩn, ngươi căn bản không biết mình đang đối mặt với thứ gì. Ngươi ngẫm lại Đồng Thế Hoành xem? Hợp tác với Phùng Thất, sợ rằng ngay cả cái xương ngươi cũng bị hắn nuốt mất."

Sau đó, hắn lại chuyển hướng sang Cao Hồng Kiều.

"Hồng Kiều, ta không thể đi được nữa, ta giúp ngươi mở một đường máu. Ngươi chạy nhanh ra ngoài, từ sườn núi nhảy xuống thì còn có cơ hội sống sót. Sống rồi, ngươi hãy đi liên lạc với những người khác, truyền kỹ năng của ba người Phùng Thất ra ngoài, ta dù chết cũng không để cho bọn họ được yên."
Bình Luận (0)
Comment