Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 140 - Chương 140: Thái Độ Quá Ôn Hòa

Chương 140: Thái Độ Quá Ôn Hòa Chương 140: Thái Độ Quá Ôn HòaChương 140: Thái Độ Quá Ôn Hòa

"Đồng môn chủ không hận Phùng mỗ?"

Đỗ Cách nhìn Đồng Thế Hoành, cười hỏi.

"Phùng bang chủ, lúc trước Đồng mỗ bị ma quỷ che mắt."

Đồng Thế Hoành lộ vẻ mặt xấu hổ, hắn ho khan một tiếng. khoé miệng chảy ra một vệt máu. Hắn dùng tay lau sạch tơ máu, suy yếu nói.

"Nhưng trận chiến trên Hoa Sơn lần này đã đủ để Đồng mỗ thấy được sự nguy hại của Thiên Ma. Không phải Thiên Ma nào cũng có sự nhân nghĩa như Phùng bang chủ. Nếu bọn họ cứ châm ngòi thổi gió từ bên trong, giang hồ này sợ rằng sẽ giống như Phùng bang chủ nói, vĩnh viễn không có ngày yên. Không có Phùng bang chủ, giang hồ nhất định sẽ lâm nguy..."

Nếu thái độ của ngươi trong thư cũng tốt như vậy thì Hoa Sơn sao có thể gặp được kiếp này...

Đồ chó!

Tông Quý bất mãn liếc Đồng Thế Hoành một cái rồi ôm quyền nói:

"Đồng chưởng môn đã bị trọng thương, không làm được việc. Phùng bang chủ hay cứ phân phó công việc cho Tông mỗ đi."

"Tông chưởng môn, lời này sai rồi. tuy rằng Đồng mỗ thân mang trọng thương, nhưng Thần quyền môn nhân tài đông đúc. Hoa Sơn lúc này đã bị tổn hao nhân khí, người làm được việc liệu còn có mấy người?"

Đồng Thế Hoành đối chọi gay gắt, hắn dường như nhớ tới cái gì đó.

"Hơn nữa ngươi ở sau lưng nói quyền pháp của ta là loại quyền pháp vương bát dùng cho phụ nữ đánh nhau, nói ta nhân phẩm bại hoại, ta còn chưa so đo với ngươi đấy."

"Ai nói cái gì cơ?"

Tông Quý kinh ngạc hỏi.

"Ngươi nghe ai đồn đấy?"

Mặt Phùng Trung chợt rút một cái, yên lặng dời ánh mắt.

Đồng Thế Hoành sửng sốt, khuôn mặt già nua xấu hổ đến đỏ bừng, đây rõ ràng là lời nói đùa của Phùng Trung, ta thế mà lại dám hỏi ra miệng?

"Hai vị chưởng môn không cần tranh giành nữa, đều là người một nhà, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực mới đúng. Hiện giờ thiên ma trải rộng khắp thiên hạ, trốn chui trốn nhủi, cho dù ba phái chúng ta liên hợp thì tốc độ tìm ra bọn chúng cũng quá chậm."

Đỗ Cách gật đầu.

"Duy Hoà liên minh hiện tại đã có phái Hoa Sơn và Thần Quyền môn gia nhập, tiếng nói trong giang hồ chắc cũng có một phân lượng nhất định. Không bằng để hai vị chưởng môn đứng lên nói rõ sự nguy hiểm của Thiên Ma, để cho các môn phái khác tự điều tra, tìm ra Thiên Ma ẩn giấu bên trong, sau đó thừa dịp chúng còn yếu mà tru sát, thế nào?"

Tông Quý và Đồng Thế Hoành liếc nhau một cái, không để ý tới đối phương nữa.

Lát sau, Tông Quý nói.

"Lời Phùng bang chủ nói rất có đạo lý, nhưng Tông mỗ cho rằng, mặc dù có vết xe đổ của Hoa Sơn thì các môn phái khác cũng sẽ không quá để tâm những gì mà Phùng bang chủ nói."

Dừng một chút, hắn nói tiếp. "Có lẽ Phùng bang chủ vẫn còn chưa hiểu thấu những phái khác. Bọn họ cũng giống như Hoa Sơn, không muốn chịu sự ước thúc của liên minh. Dù bọn họ biết trong môn phái có Thiên Ma thì cũng muốn khống chế hoặc lợi dụng để đối phó với Phùng bang chủ trước."

"Một đám ngu xuẩn, vì lợi ích của bản thân mà không quan tâm đến mối hại Thiên Ma."

Đỗ Cách nhíu mày.

"Giang hồ nằm trong tay đám người này, sớm muộn gì cũng sẽ bị huỷ!"

Đây là đang mắng luôn cả bọn họ đấy à?

Da mặt của Tông Quý và Đồng Thế Hoành có hơi nóng.

Tông Quý lắc đầu.

"Phùng bang chủ, bản tính của con người là tham lam. Đạo nghĩa và chính khí mà Duy Hoà bang đang bảo vệ cũng chính là thứ mà giang hồ hiện tại đang còn thiếu. Tam môn ngũ phái tác oai tác quái quen rồi, cửa nhà không khỏi có vài lớp bụi. không phải bọn họ không muốn diệt trừ thiên ma, nhưng bọn họ càng sợ có một ngày Duy Hoà bang lớn mạnh, đồ đao của Phùng bang chủ sẽ rơi xuống đầu họ. chỉ có diệt trừ Phùng bang chủ thì bọn họ mới có thể an tâm được. trong lòng của bọn họ, Phùng bang chủ và Duy Hoà liên minh mới chính là mối nguy hại lớn nhất..."

Đồng Thế Hoành kinh ngạc nhìn Tông Quý, trong mắt rõ ràng đang nói, ngươi giỏi!

Phái Hoa Sơn thảm như vậy, ngươi là đang chướng mắt người ta thảnh thơi đúng không?

Tông Quý không để ý tới Đồng Thế Hoành, tiếp tục nói:

"Thái độ lúc trước Phùng bang chủ quá ôn hòa. Chỉ có làm cho bọn họ sợ, làm cho bọn họ đau, để cho bọn họ biết đối nghịch với Duy Hoà bang thì chỉ có một kết cục duy nhất là diệt phái, thì bọn họ mới có thể ngoan ngoãn nghe lời, giang hồ này cũng mới có thể tìm lại được sự an bình chân chính."

Đỗ Cách nhìn hắn, ra hiệu cho hắn tiếp tục.

Tông Quý suy tư một lát rồi như hạ quyết tâm, hắn nhìn Đỗ Cách, nghiêm túc nói.

"Phùng bang chủ, giang hồ đã hỗn loạn từ lâu, đã đến lúc cần một minh chủ võ lâm đứng ra quản lý. Phùng bang chủ bản lĩnh thông thiên, không thua gì Võ Thánh trăm năm trước, lại có lòng dạ bảo vệ thiên hạ. Tông mỗ cho rằng người xứng đáng với chức minh chủ võ lâm này không ai khác ngoài Phùng bang chủ. Đồng môn chủ, ý của ngươi thế nào?"
Bình Luận (0)
Comment