Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 1406 - Chương 1437: Biến Mất

Chương 1437: Biến Mất Chương 1437: Biến MấtChương 1437: Biến Mất

Nguyên Thánh Thiên Tôn nói:

"Ý của bệ hạ là muốn lợi dụng bàn tay của Đỗ Cách để điều tra rõ ràng cái gọi là Giải Trí Phiếm Vũ Trụ trước. Tiêu diệt sạch sẽ họ thì dễ, nhưng nếu như Giải Trí Phiếm Vũ Trụ xâm lược lần nữa thì nên xử trí như thế nào?"

"Tất nhiên là đến bao nhiêu thì giết bấy nhiêu rồi."

Tường Thánh Đại nguyên soái là người có tính tình nóng nảy, nói:

"Giết tới khi họ không dám tới nữa mới thôi, tam giới cũng đã hỗn loạn rồi, còn lo nhiều như vậy làm chỉ!"

"Nếu như không phải chiến sĩ dị tinh đến, mà là người của Giải Trí Phiếm Vũ Trụ đến thì sao?"

Nguyên Thánh Thiên Tôn nói:

"Chư vị cũng thấy đấy, từ khóa và kỹ năng ở trong tay chiến sĩ dị tỉnh khá là bất thường, Đại La Kim Tiên cũng không thể tránh bị khống chế.

Lý do chiến sĩ dị tỉnh dễ bị giết là vì thân thể họ quá yếu. Nếu như người của Giải Trí Phiếm Vũ Trụ có thể sử dụng kỹ năng một cách tùy ý mà lại có thân thể mạnh mẽ thì sao đây?"

Vừa dứt lời, Tiên Đế và Vương Mẫu ở trên điện đều thay đổi sắc mặt, hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Sau đó, các văn võ trọng thần đều thấy hoa mắt, bởi vì bóng dáng của Tiên Đế và Vương Mẫu đã biến mất khỏi Lăng Tiêu điện. ...

Bên dưới Thông Thiên Kiến Mộc.

Tiên Đế vội vàng nhìn về phía Vương Mẫu:

"Thánh mẫu, tu vi của ngươi thế nào?"

"Bạo động, không thể khống chế được, muốn phá tan thân thể mà ra ngoài."

Sắc mặt Vương Mẫu trắng bệch, nói.

"Chư Thần Hoàng Hôn Kiếp."

Khóe mắt Tiên Đế co giật vài lần, gian nan nói.

"Chắc là vậy."

Trong ánh mắt của Vương Mẫu chợt lóe lên vẻ ác liệt, nghiến răng nói:

"Đáng nhẽ nên tiêu diệt hắn từ lúc truyền thừa Nhân Hoàng trở thành sự thật. Dễ dàng thay đổi quy tắc, biến giả thành thật, e rằng hắn thật sự là hóa thân của đạo trời."

"Thánh mẫu, bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Tiên Đế cau mày, hỏi:

"Hoàng Hôn Kiếp đã hình thành, cho dù ra tay với hắn thì e rằng cũng không thoát được kiếp nạn này."

"Bệ hạ, người còn nhớ làm sao để phá giải Hoàng Hôn Kiếp không?"

Vương Mẫu nói.

"Tai họa bị khơi ra là do linh khí trở về với thiên địa, một là tai họa tự tiêu tan, hoặc không thì chúng ta sẽ ngã xuống." Tiên Đế trầm ngâm chốc lát, nói.

"Sợ rằng mục đích của hắn cũng chỉ là muốn lợi dụng chúng ta đã khơi ra tai họa ở thế gian này." Vương Mẫu hít một hơi:

"Chia rẽ nhân tộc và tiên đình, đầu độc Trường Sinh Đế Quân thành lập Phật giáo, bỏ mặc Thái Huyền Đế Quân xuất thế. Mỗi một nước đi của hắn đều đang khơi mào tai ương cho thế gian, Chư Thần Hoàng Hôn Kiếp là đòn sát thủ cuối cùng của hắn, éo chúng ta không thể không ra tay...".......

"Hắn đã tròng một chiếc vòng kim cô lên trên đầu chúng ta."

Sắc mặt Tiên Đế tái nhợt:

"Thánh mẫu, muốn giải quyết Hoàng Hôn Kiếp triệt để thì nhất định phải dựa vào hắn, đây là phương pháp bảo vệ tính mạng của hắn. Đúng là thứ lòng muông dạ thú."

Tiên Đế vẫn canh cánh trong lòng về những miêu tả về mình ở trên Nhân Tộc Nhật Báo, chỉ đành nghiến răng áp những hình dung đó lên người Đỗ Cách.

Vương Mẫu nhìn Tiên Đế, trầm mặc một lát rồi nói:

"Mục đích hắn làm như vậy để làm gì? Náo loạn thiên hạ, gieo rắc Hoàng Hôn Kiếp lên các cường giả đứng đầu thiên hạ, hắn đắc tội toàn bộ tất cả mọi người từ trên xuống dưới rồi, chả lẽ lại không sợ chúng ta cá chết lưới rách hay sao?"

"Thánh mẫu, ngươi sẽ vì thế mà giết hắn sao?"

Tiên Đế cười khan một tiếng rồi hỏi.

"Ta."

Vương Mẫu chần chờ chốc lát, lắc đầu:

"Không biết."

"Hắn đang đánh cược điều này."

Tiên Đế nói:

"Trước đây ta không tin hắn là hóa thân của đạo trời, nhưng hiện tại ta tin rồi.

Từ đầu đến cuối, hắn chưa bao giờ sợ hãi. Một hóa thân mà thôi, chết coi như xong, chẳng ảnh hưởng đến bản thế của hắn, nếu như hắn thành công thì lại là một thu hoạch lớn.

Hắn thế chấp một hóa thân bé nhỏ không đáng kể, nhưng lại đánh cược tương lai của tất cả chúng ta."

"Mục đích của hắn thật sự là mưu đồ quy luật từ khóa của Giải Trí Phiếm Vũ Trụ sao?"

Vương Mẫu cau mày nói.

"Chắc là thế."

Tiên Đế đáp.

"Nếu như Giải Trí Phiếm Vũ Trụ kết thúc cuộc chơi này sớm, hắn bị triệu hồi trở về thì chẳng phải là công dã tràng, còn hãm hại tất cả chúng ta hay sao."

Vương Mẫu cả giận nói:

"Đúng là không phải con người."

Tiên Đế hơi sửng sốt, bỗng nhiên nói:

"Ta rõ rồi."

"Cái gì?" Vương Mẫu còn đang chìm trong cảm xúc tức giận, nên quên luôn cả việc sử dụng kính ngữ.

"Hắn đang cố ý gia tăng điểm nhấn cho trò chơi, kéo dài thời gian của cái gọi là chiến trường dị tỉnh."

Tiên Đế nói tiếp:

"Cái gọi là thành Thánh, phân chia nhân tộc đều là để phục vụ cho mục đích này..."

"Tất cả mọi người đều là quân cờ của hắn."

Vương Mẫu thì thào nói.

"Thiên đạo bày bố, không một ai bằng."

Tiên Đế bùi ngùi thở dài:

"Đáng sợ nhất chính là chúng ta biết rõ đây là trò đùa mà hắn bày ra, nhưng vẫn phải diễn theo kịch bản của hắn thôi. Nếu không làm thế, Hoàng Hôn Kiếp chết tiệt này sẽ đi theo chúng ta cả đời."

Hai người nhìn nhau mà chẳng nói gì.
Bình Luận (0)
Comment