Chương 1547: Mối Họa Ngầm
Chương 1547: Mối Họa NgầmChương 1547: Mối Họa Ngầm
Giọng điệu của Đỗ Cách êm ái giống như một dòng suối chảy trên núi, mang theo hình ảnh bùng nổ trong tâm trí của Bác Minh Hàn:
"Dù sao ngươi cũng không thể nào tái tạo được một viên tỉnh cầu."
"Đừng nói nữa."
Đôi mắt của Bác Minh Hàn đỏ hoe, hắn gầm lên giận dữ:
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
"Ta có thể giúp ngươi giải quyết mối tai hoạ ngầm này."
Đỗ Cách nói.
"Giải quyết thế nào?"
Bác Minh Hàn hỏi.
"Ta muốn lãnh thổ của Thần tộc Thorn."
Đỗ Cách nói.
"Không thể nào, với thực lực của ngươi thì không thể nào đánh bại Thần tộc Thorn, cộng thêm ta cũng không thể."
Những chuyện không liên quan đến Đế Vệ Nhất thì đầu óc Bác Minh Hàn rất tỉnh táo, hắn khinh thường nhìn Đỗ Cách:
"Khẩu vị của ngươi lớn thật đấy."
"Thiên Thần tộc đến đây để cướp lấy nhân chủng nguyên, không phải cũng đã sẵn sàng trở thành kẻ thù của Thần tộc Thorn sao?"
Đỗ Cách mỉm cười, lại lấy nhân chủng nguyên ra nói:
"Chỉ cần toafnbooj vũ trụ bị cuốn vào chiến tranh, chưa chắc ta không có cơ hội."
"Ngươi chắc chắn không có cơ hội."
Bác Minh Hàn cười lạnh, nói:
"Ngươi có biết một cuộc chiến kéo dài bao nhiêu năm không? Thần tộc phải đầu tư bao nhiêu tài nguyên và công sức? Cho dù chúng ta giành chiến thắng thì dựa vào cái gì mà ta phải tặng lãnh thổ cho ngươi?"
Đỗ Cách im lặng một lát rồi nói:
"Nếu hai chúng ta thì sao?"
"Ngươi có ý gì?"
Bác Minh Hàn hỏi.
"Hai chúng ta sẽ chiếm lãnh thổ của Thần tộc Thorn và cùng nhau làm Thần Vương."
Đỗ Cách hạ thấp giọng, nói.
Bác Minh Hàn ngạc nhiên nhìn Đỗ Cách, như thể đang nhìn một thằng ngốc:
"Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?" "Ta biết, cho nên ta mới mượn nhân chủng nguyên để kích động cuộc tranh chấp này, dù gì tất cả mọi người cũng mắc câu rồi."
Ánh mắt Đỗ Cách sâu thằm, hắn nói:
"Nếu không có sự tham gia của ta, sau khi Thiên Thần tộc lấy được nhân chủng nguyên thì cũng sẽ bắt đầu khai chiến với Thần tộc Thorn, ta chỉ muốn thu hoạch được một phần lợi ích từ trong đó mà thôi."
"Chỉ dựa vào ngươi?"
Bác Minh Hàn mỉm cười, nhìn Đỗ Cách và nói:
"Thế này đi, ngươi không cần phải mơ mộng hão huyền việc lấy được lãnh thổ của Thần tộc Thorn. Thực lực của ngươi không yếu, ta tiến cử ngươi đến Thiên Thần tộc, để Thần Vương phong ngươi làm một Chủ Thần, một Chủ Thần cũng có tư cách quản lý một tỉnh vực đấy."
"Bác Minh Hàn, ngươi là Bán Thần nhỉ!"
Đỗ Cách lắc đầu, cười hỏi.
"Đúng."
Vẻ mặt Bác Minh Hàn thoáng hiện sự không vui.
"Ta đã từng nghe một câu nói thế này, đại trượng phu sao có thể sống bóng bẩy đẹp đẽ dưới trướng người khác một thời gian dài chứ?"
Đỗ Cách nói:
"Chiến Thần huynh, ngươi thật sự chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó sẽ ngồi vào vị trí Thần Vương và thống trị thế giới sao?"
Bác Minh Hàn ngây ngẩn cả người.
"Loạn thế xuất anh hùng."
Đỗ Cách xoay chuyển nhân chủng nguyên trong tay, trầm giọng nói:
"Chiến tranh sắp bắt đầu rồi, mà chiến tranh thường mang ý nghĩa là xào bài một lần nữa. Chỉ cần trong cuộc chiến này, tất cả thần linh xếp trước Chiến Thần huynh đều ngã xuống, vị trí Thần Vương tự nhiên sẽ đến lượt ngươi. Chiến Thần huynh, dù sao con người cũng phải có ước mơ..."
"Ngươi đang nói vớ vẩn gì vậy?"
Sắc mặt Bác Minh Hàn đột nhiên thay đổi, hắn nhìn thẳng vào Đỗ Cách, nói:
"Đừng nghĩ đến việc ly gián bọn ta, ta sẽ không bao giờ phản bội Thần Vương. Ngươi hoàn toàn không biết Thần Vương mạnh đến mức nào đâu, hắn là vĩnh sinh bất tử."
"Vĩnh sinh ư?”
Đỗ Cách ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lắc đầu và nói:
"Ngay cả vũ trụ cũng có lúc biến mất, không có người nào là vĩnh sinh cả."
"Ta sẽ không phản bội Thần Vương."
Bác Minh Hàn nói.
"Đương nhiên bây giờ không cần phản bội, ta cũng không ngu ngốc như vậy, bây giờ ta sẽ lập tức đi đối đầu với một vị Thần Vương."
Đỗ Cách mỉm cười: "Chúng ta có thể vừa đi vừa nhìn, khi chiến tranh chính thức bắt đầu, nếu có cơ hội, chúng ta sẽ đi tranh thủ, nếu không có cơ hội thì thật sự làm một Chủ Thần cũng không tệ..."
Bác Minh Hàn nhìn Đỗ Cách, biểu cảm trên khuôn mặt hắn ta thay đổi liên tục, không biết đang nghĩ gì.
Đỗ Cách cũng không nói thêm gì nữa, hắn chỉ cần gieo xuống một hạt giống như thế là đủ rồi, khi thời cơ đến, hạt giống tự nhiên sẽ bén rễ và nảy mầm.
Từ khóa của hắn là hỗn loạn, cũng không phải quyền thế, chỉ cần đảo loạn vũ trụ rối tung lên thì mục đích của hắn cũng đạt được.
Thần Vương hay gì đó, hắn cũng chẳng quan tâm?
Hơn nữa, lúc bị hắn xáo trộn, sự thù địch của Bác Minh Hàn đối với hắn đã dần dần biến mất, thậm chí hai người còn có thể trở thành bạn bè, tốt biết bao nhiêu!
"Ngươi định thế nào mới giải trừ tình yêu chết tiệt của ta với viên tỉnh cầu này?"
Bác Minh Hàn tỉnh táo lại và đỏ hoe mắt hỏi.
"Tạm thời không có cách nào."
Đỗ Cách lắc đầu.
"Ngươi đang đùa ta sao?"
Bác Minh Hàn lại siết chặt trường mâu trong tay.
"Thật ra có một cách, có thể hơi tàn nhẫn với ngươi nên ta sợ ngươi không chấp nhận được."
Đỗ Cách do dự nói.
"Nói."
Bác Minh Hàn nói.