Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 171 - Chương 171: Hạng Nhất

Chương 171: Hạng Nhất Chương 171: Hạng NhấtChương 171: Hạng Nhất

Đỗ Cách nhớ tới tài liệu cái nhân được đặt trên mặt bàn, laptop và ghi chú được viết ở mặt trong trang sách, cười nói.

Một người còn để ý thành tích bình thường trước khi sát hạch, chắc chắn trong lòng cũng vô cùng hiếu thắng.

Đỗ Cách nhìn Cao Minh, nói:

"Lão Cao, ta giành được một lần thì có thể giành được mãi. Có thể sử dụng hết vận may nhưng kinh nghiệm thành công là của ta! Đây là thứ ngươi muốn cũng không được, lão Cao, ngươi cứ đợi ta lên như diều gặp gió rồi ôm đùi ta đi!"

Lúc đôi bên đang nói chuyện thì lặp lại từ khóa trong lời của đối phương, từ đó có thể giảm cảm giác xa cách nhanh chóng, rút ngắn khoảng cách tâm lý hai bên, cho thấy Đỗ Cách vận dụng kỹ xảo xã giao một cách thuần thục.

"Cút."

Cao Minh nói:

"Ngay cả thứ chó má nhà ngươi cũng giành được hạng nhất, dựa vào đâu mà ca không thể? Ngươi chờ đấy, nói không chừng ba năm sau là ngươi ôm đùi ca đấy!"

Hắn cười ha hả, cười trên nỗi đau của người khác:

"Chẳng qua, chắc hẳn mấy người nay tiểu tử ngươi không có quả ngon để ăn."

"Sao vậy?"

Đỗ Cách hỏi.

Lúc này.

Đỗ Cách tìm được một chương đặc biệt trong mục lục, tên là 'nền văn minh ở tỉnh cầu khác xâm lược'.

Bên trên mục lục, Đỗ Cách nguyên bản còn dùng bút viết hai chữ 'sỉ nhục' lên.

Đỗ Cách quét mắt nhìn số trang rồi toàn tâm toàn ý lật trang sách, sau khi thấy nội dung trong trang sách thì hắn bị khiếp sợ, bỗng hiểu chiến trường dị tỉnh mà mọi người luôn nói là gì?

"Còn giả ngu."

Cao Minh khoanh tay, cười ha hả nói:

"Ngươi giành được hạng nhất, kết quả đá người toàn trường ra ngoài, ngươi cảm thấy họ sẽ làm gì? Bây giờ ngươi dám đi ra ngoài hét một câu ta là Phùng Thất thử xem?"

"Ta nói cũng không ai tin!"

Đỗ Cách nói.

"Đệch!"

Cao Minh lại mắng một tiếng:

"Dù sao khi công bố thành tích thì tiểu tử ngươi cũng không chạy được. Sao ngươi có thể giành được hạng nhất chứ?"

Sau khi đọc nhanh như gió xong chương liên quan đến cuộc xâm lược văn minh, Đỗ Cách yên lặng thở dài rồi khép sách lại, nền văn minh đáng thương, đây là bị phá hủy triệt để đó!

Chẳng qua, có bối cảnh này thì việc hắn đoạt xá cũng không phải vấn đề lớn.

Đỗ Cách cười cười rồi đứng dậy, hỏi: "Đi thôi, Cao Minh, lão Hổ vẫn đang chờ ta đấy!"

"Để hắn chờ một chút xem nào, sợ cái gì, mới ra khỏi trường sát hạch mà không cho người ta thở một hơi à?"

Cao Minh bất mãn nói:

"Lão Đỗ, lại nói cho ta biết chút chuyện của trường mô phỏng đi, từ khóa của ngươi thật sự là giữ gìn sao?"

"Gặp lão Hổ rồi nói một thể, nói hai lần mệt lắm."

Đỗ Cách nói.

"Đệch mịa, đỉnh đấy!"

Cao Minh trừng mắt:

"Đồ chó má nhà ngươi, người được hạng nhất không phải là ngươi đúng không!"

"Đi thôi, hai ta ở cùng một ký túc xá, ta có chạy cũng không được."

Đỗ Cách cười cười:

"Đúng rồi, nói về ngươi chút đi, kỹ năng tiến giai của ngươi là gì?"

"Chính là có thù tất báo."

Cao Minh nói:

"Đối mặt với người đắc tội ta, thuộc tính của ta sẽ tăng gấp bội, đối phương đắc tội càng hung ác thì bội số tăng lên càng cao."

"§ao lại có kỹ năng rác rưởi như thế?"

Đỗ Cách kinh ngạc nói.

"Trời mới biết, kỹ năng tiến giai lại không thuộc sự khống chế của ta..."

Cao Minh lẩm bẩm, lại hỏi:

"Đến cùng từ khóa của ngươi có phải là giữ gìn hay không?"

"Đúng mà!"

Đỗ Cách gật đầu.

"Sao ngươi lại dùng từ khóa phụ trợ một cách bạo lực như vậy?"

Cao Minh hỏi:

"Nhất là chiêu đâm sau lưng của ngươi, làm sao cũng không liên quan gì đến giữ gìn?"

"Ai biết, chắc là BUG!”

Đỗ Cách nói.

"Nói đùa gì đấy. Máy mô phỏng do công ty giải trí Phiếm Vũ Trụ cung cấp, khoa học kỹ thuật kia cách chúng ta ít nhất tám chiều không gian đó. Ngươi xảy ra BUG còn được chứ ta không tin máy mô phỏng xảy ra BUG."

Cao Minh trợn mắt nhìn Đỗ Cách:

"Mau nói, đến cùng từ khóa của ngươi là gì?"

Đỗ Cách cười ha hả đáp:

"Không nói cho ngươi biết đâu, gặp lão Hổ lại nói một thể..."...

Đỗ Cách và Cao Minh ra khỏi ký túc xá, đi về phía văn phòng của lão sư.

Sau khi ra cửa. Đỗ Cách ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, ngoài trời xanh mây trắng thì chẳng thấy gì.

Chính xác mà nói.

Là một phi thuyền của một công ty giải trí không biết thuộc về nền văn minh cao cấp nào...

Đây là một tỉnh cầu tên là Khải Nguyên Tỉnh.

Hai trăm năm trước.

Khải Nguyên Tỉnh vốn là một nền văn mình đang từng bước phát triển, các quốc gia đấu đá với nhau vì lợi ích.

Triều đại thay đổi, thế sự xoay vần.

Trải qua biến đổi trong hơn vạn năm dài dằng dặc, khoa học kỹ thuật dần phát triển đến trình độ tương đương với thế kỷ hai mươi của địa cầu. Nếu như không có gì bất ngờ, nền văn mình sẽ từng bước phát triển tiếp, từng bước thăm dò bầu trời rồi thăm dò vũ trụ.

Nhưng đáng buồn là điểm cong xuất hiện,

Một cái công ty giải trí tên là Phiếm Vũ Trụ xâm lược, hoàn toàn thay đổi tương lai của tỉnh cầu này, kết thúc tiến trình văn minh của Khải Nguyên Tỉnh.
Bình Luận (0)
Comment