Chương 184: Bốn Năm
Chương 184: Bốn NămChương 184: Bốn Năm
Dựa vào chế độ luân khảo như đang tát ao bắt cá này, Khải Nguyên Tỉnh ít nhất đã vượt qua nguy cơ về tài nguyên sáu lần.
Bởi vì tỉ lệ tử vong của chiến sĩ quá cao.
Trong tình huống bình thường, cả đời của một vị chiến sĩ cũng chỉ tham dự chiến trường dị tỉnh một lần.
Bởi vì muốn mở ra khu mô phỏng cũng phải trả một cái giá khá đắt, những tỉnh anh được tuyển chọn ra từ chế độ luân khảo này đã xáo trộn kế hoạch nhân tài thăng cấp, cho nên bọn họ cần phải chỉnh chiến ở chiến trường dị tỉnh bốn năm liên tục, để làm điều này cần chiến sĩ sống sót có tố chất tâm lý cực cào, hơn nữa còn rất tàn khốc.
Tương tự với đó, những chiến sĩ chịu đựng được bốn lần, còn may mắn sống sót, sau khi xuất ngũ sẽ có đãi ngộ cực cao, bọn họ sẽ trực tiếp tiến vào trung tâm quản lý của Khải Nguyên Tỉnh, có được quyền lực chí cao vô thượng......
Ngay khoảnh khắc nghe được chế độ luân khảo này, Cao Minh thay đổi sắc mặt liên tục.
"Đúng vậy! Lần thực hiện chế độ luân khảo trước đó là vào hai mươi năm trước đúng không!"
Chu Thế Kiệt cảm thán: "Lần đó có một đống người đi lên, không ngờ chúng ta cũng có thể gặp được!"
"Ông già nhà ta đặt kỳ vọng rất cao vào ta, có thể bò lên cao hơn hay không thì phải xem xem có thể chịu đựng nổi chế độ luân khảo này không."
Văn Phi nói.
"Chúng ta tạo thành liên minh, có tỉnh thần lực của Thất ca, khu mô phỏng lần tiếp theo chắc là vẫn không có vấn đề gì. Sợ là sợ thi đấu tổng hợp tỉnh anh của bốn khối lớp kìa, ở chung trường thi với những yêu nghiệt lớp lớn, trong lòng ta không có chút tự tin nào hết."
Vương Phong thầm than nói: "Ông già coi đây là cơ hội, nói thật, ta không hề muốn dùng cách này để lên chiến trường di tỉnh chút nào. Lên chiến trường dị tỉnh một lần thì còn có cơ hội sống sót, suốt bốn năm, chắc chắn sẽ ngủm củ tỏi."
"Hưởng thụ sự tiện lợi của gia tộc thì phải trả giá, nói nữa thì số của chúng ta cũng khổ thật."
Văn Phi tự giễu nói.
Số khổ?
Cao Minh nhìn mấy món ăn vừa ngon vừa đẹp trên bàn, liếc xéo hắn ta không nói gì, bàn tay đặt dưới bàn lại siết chặt lại.
"Một học sinh mới học năm nhất mà còn muốn ở trong chiến trường dị tỉnh suốt bốn năm?"
Ân Nhị Xuyên khinh thường liếc nhìn hắn ta: "Mơ đẹp ghê, có thể làm dự bị, đợi đến năm cuối cùng mới đi lên cũng đã coi như tổ tiên nhà ngươi gánh còng lưng rồi."...
Từng món ăn được bưng lên, có cá có thịt, đầy đủ sắc hương vị, không thua kém gì kiếp trước.
Tranh thủ lúc đồ ăn bưng lên, mấy người Chu Thế Kiệt lại nói chuyện rôm rả, nói về lợi và hại của chế độ luân khảo này, Đỗ Cách yên lặng nghe, cũng không phát biểu bình luận gì, hắn đã đọc Lịch sử văn minh của Khai Nguyên Tỉnh, đương nhiên biết chế độ luân khảo này tàn khốc đến mức nào, đó là chế độ khẩn cấp sẽ được sử dụng ở thời kỳ thiếu tài nguyên.
Con cháu tỉnh anh xem chế độ luân khảo này là con đường để bò lên cao hơn, nhưng đối với những dân chúng ở tầng lớp thấp kém mà nói, đây thật sự sẽ chết người.
Tài nguyên thiếu thốn, thứ đầu tiên bị áp bức chính là thức ăn của bọn họ. Mỗi một lần khởi động chế độ luân khảo này, năm thứ hai, thường thường đều sẽ có một lượng lớn người chết trong các cuộc bạo động lớn nhỏ khác nhau. ....
Đỗ Cách cảm thấy bản thân rất xui xẻo.
Hắn lấy được hạng nhất khu mô phỏng, chỉ cần khen thưởng được phát xuống là hắn sẽ không cần phải ăn mấy món ăn rác rưởi kia nữa, thảnh thơi hưởng thụ một năm.
Lại tạo quan hệ với những con nhà giàu này, tham gia bài kiểm tra mô phỏng lần thứ hai, đến lúc đó lại cố tranh giành top mười, tiếp tục ăn nằm chờ chết, mãi đến khi tốt nghiệp, làm một quân dự bị chiến sĩ, cả đời sẽ không cần lo ăn lo uống nữa.
Nhưng hiện tại, chế độ luân khảo này vừa xuất hiện, tương lai mà hắn đã dự định sẵn lập tức trở nên khó đoán hơn.
Cái thế giới chó chết này!
Đỗ Cách thầm mắng, bưng rượu lên uống một hớp lớn, quyết định vẫn cứ tiếp tục dựa theo kế hoạch trước đó của bản thân.
Nổi điên thêm vài lần, định vị bản thân trở thành một nhân tố không xác định, cho dù cuối cùng hắn bị chọn thành chiến sĩ thì chắc cũng phải chờ người khác chết sạch rồi mới phải đi lên, giống như những gì Ân Nhị Xuyên nói đấy, nhiều nhất là lên chiến trường dị tỉnh một lần thôi.
Nếu ở trong chiến trường dị tỉnh mà hắn vẫn còn có hai từ khóa thì tỷ lệ sống sót vẫn khá cao...
Mấy người ăn uống chè chén vui say, lại thảo luận một ít chỉ tiết về khu mô phỏng lần tiếp theo, mấy người Chu Thế Kiệt để lại phương thức liên lạc cho Đỗ Cách rồi lục tục rời đi.
Bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, ít nhất phải báo cho người trong nhà biết chuyện tỉnh thần lực của Đỗ Cách là tám mươi và bọn họ đã kết minh với Đỗ Cách, sau đó lại xin gia đình một ít đầu tư cho Đỗ Cách.
Chuyện này ảnh hưởng đến tương lai của bọn họ, đám con cháu trong học viện tỉnh anh đều phân biệt rõ nặng nhẹ.