Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 212 - Chương 212: Một Đêm Bình An

Chương 212: Một Đêm Bình An Chương 212: Một Đêm Bình AnChương 212: Một Đêm Bình An

Đêm đó, Diêu Đồng dưới sự đồng ý của Đỗ Cách, tìm một cái quần lót mặc thêm ở bên ngoài quần rồi đi tới đi lui trong kho hàng giống như một tên tâm thần, hắn cũng đã bắt đầu cho sự trưởng thành khác người của mình.

Tuy nhiên sự trưởng thành khác người của hắn cũng không được mấy thuận lời, bởi vì luôn có một đám nhóc có đầy lòng tò mò và sinh lực đi sau hắn rồi bắt chước làm theo.

Trước mặt bao người hắn đương nhiên không thể giết đám nhỏ này, thế nên không thể không vắt hết óc thay đổi trang phuc và động tác để biến mình trở nên không giống với người thường...

Trong lúc thực hiện động tác khác người, hắn cũng đang quan sát tất cả người trong gara, bao gồm cả Tề Phi Hổ tìm kiếm người khả nghỉ kia.

Một khi hạt giống nghi ngờ đã được gieo xuống thì cho dù có thuyết phục mình thế nào thì trong lòng cũng không khỏi phát sinh nghi ngờ.

Nhưng tiếng ngáy trong phòng của Đỗ Cách không bao lâu đã vang lên. Diêu Đồng rất nhanh dời lực chú ý khỏi người hắn.

Tuyển thủ trong thế giới mô phỏng chỉ cần thuộc tính tăng thêm một điểm thì giấc ngủ cũng sẽ dần dần giảm bớt, Tề Phi Hổ gây ra động tĩnh lớn như vậy, còn dính gối là ngủ, cho nên hắn không phải là thí sinh.......

Một đêm bình an.

Ngày hôm sau, giá bữa sáng lại được đổi thành "Hổ ca đại thiện nhân".

Trong quá trình giao dịch, Đỗ Cách cũng kiểm tra bảng xếp hạng của mình. Hiện tại hắn đang ở vị trí 160, tăng 20 hạng so với lần trước. Nhưng đồng thời tổng số người trong thế giới mô phỏng cũng giảm xuống chỉ còn hơn năm trăm người, tốc độ đào thải nhanh hơn rất nhiều so với thế giới mô phỏng lần trước.

Hắn thở dài một hơi, ở tận thế, cho dù có từ khoá thì muốn sống sót cũng không dễ dàng øì.

Với dạng từ khoá như 'thương mại, nếu muốn trưởng thành nhanh thì nhất định phải mở rộng quy mô thương mại và gia tăng đối tượng thương mại.

Với mấy trò trẻ con trong kho hàng, chỉ sợ khi thời gian kết thúc hắn cũng chẳng chen chân nổi vào top 10......

"Tề đổng, phía Tây Lâm thành vừa thành lập một điểm tiếp nhận người sống sót cỡ lớn. nghe nói còn có quân đội đang duy trì trật tự, kêu gọi tất cả người tị nạn còn sống sót hội tụ về bên kia, cùng nhau xây dựng gia viên mới."

Mới sáng sớm, Hàn Học Tài của bộ phận thông tin đã cầm một tờ giấy chạy đến chỗ của Đỗ Cách hưng phấn báo cáo tình hình nghe lén được hôm qua.

Tai người bên cạnh bất ngờ dựng thẳng lên, một đám hưng phấn hỏi thăm:

"Lão Hàn, thật hay giả?"

"Có chính phủ quản lý không?"

"Tình hình bên đó thế nào? Nói nhanh đi!"

So với công ty Từ Thiện Vô Hạn do Đỗ Cách thành lập thì một điểm tiếp nhận lớn có tổ chức hiển nhiên càng dễ đàng làm cho những người sống sót này sinh lòng hướng tới. hơn nữa sau khi nghe nói bên kia có quân đội duy trì trật tự thì càng làm cho họ khao khát.

"Đừng cao hứng quá sớm."

Đỗ Cách hừ một tiếng, dội cho họ một gáo nước lạnh.

"Ta hỏi các ngươi, Tây Lâm thành cách chúng ta bao xa?" "Khoảng 13. 000 km."

Hàn Học Tài sửng sốt một chút rồi nói.

"Đối phương có quân đội, vì sao không tự đi ra ngoài tìm kiếm người tị nạn mà lại bắt người tị nạn chủ động đến gia nhập?"

"13. 000 km, một đường nay có bao nhiêu nguy hiểm, có bao nhiêu người sẽ phải chết, chẳng lẽ họ không biết?"

"Có lẽ do họ không chú ý tới việc này."

Có người lẩm bẩm.

"Không chú ý tới, thì nên bảo tất cả mọi người ẩn nấp tại chỗ, cất giữ nhiều thức ăn rồi chờ họ để cứu, chứ không phải bảo người tị nạn đi ra liều chết."

Đỗ Cách nói.

"Điểm sống sót kia rõ ràng đang muốn dùng cách này để dụ thêm nhiều người gia nhập, mở rộng đội ngũ để phục vụ lợi ích cho họ. Còn việc dọc đường chết bao nhiêu người, họ căn bản không quan tâm. Ở thời tận thế, con người chính tất cả, đừng nghĩ tốt cho họ quá."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều trầm mặc.

"Chúng ta cần phải sống trước rồi mới tính đến chuyện khác được. Ở thời loạn thế này, người hiền lạnh có lương tâm như ta không nhiều lắm đâu."

Đỗ Cách lắc đầu cười khẽ một tiếng, chợt, hắn chộp lấy một đứa trẻ bên cạnh.

"Nhóc, ngươi nói ta có hiền lành không? Nói đúng thì cho ngươi một thanh chocolate."

Thằng nhóc bị Đỗ Cách chộp lấy, vốn đang sợ tới mức run rẩy, nhưng khi thấy chocolate trong tay hắn thì sáng mắt lên, dùng giọng điệu bi bô nói.

"Hổ ca hiền lành nhất."

"Đứa bé ngoan. Nói cho ngươi nghe một đạo lý, đó là đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Có vài người tuy tướng mạo rất xấu, nhìn rất hung dữ, nhưng hắn chưa chắc gì đã là người xấu."

Đỗ Cách cười xoa đầu đứa bé, sau đó nhét chocolate vào tay nó.

"Nhớ kỹ những lời này, đợi Hổ ca về mang thêm chocolate cho ngươi."

Đuổi đứa trẻ đi, Đỗ Cách mới ngẩng đầu lên hỏi.

"Còn gì nữa không?"

"Họ ngoài việc triệu tập người tị nạn ra thì còn lặp đi lặp lại một ám hiệu - Thiên Vương Cái Địa Hổ."

Hàn Học Tài nói.
Bình Luận (0)
Comment