Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 229 - Chương 229: Tìm Kiếm Đồ Ăn

Chương 229: Tìm Kiếm Đồ Ăn Chương 229: Tìm Kiếm Đồ ĂnChương 229: Tìm Kiếm Đồ Ăn

"Công ty Từ Thiện Vô Hạn, coi sự thiện lương là trung tâm, xem cứu vớt thế giới là nhiệm vụ của mình. Sứ mệnh cả đời của chủ tịch Tề Phi Hổ chính là làm cho mỗi người đều có thể sống sót trong thế giới hắc ám này. Hắn không muốn làm chúa cứu thế, hắn chỉ hi vọng lòng tốt của hắn có thể làm cho mỗi một người đều cảm nhận được áp áp, mang đến dũng khí tiếp tục sống sót cho mọi người."

"Công ty Từ Thiện Vô Hạn cung cấp dịch vụ giao hàng tận nhà, chỉ cần ngươi muốn, cho dù là vật tư gì chúng ta cũng có thể giao đế tận cửa, làm cho các ngươi có thể cảm nhận được mùa xuân ấp áp ngay trong thế giới tận thế thê thảm này. Chỉ cần ngươi muốn ngươi có thể sống sót đến lúc sông cạn đá mòn."

"Cơ hội đã bày ra trước mặt rồi, mua sớm được lợi sớm, mua nhiều khuyến mãi càng nhiều."

"Yêu cuộc sống, thích làm từ thiện, Từ Thiện Vô Hạn, nổi tiếng khắp thiên hạ."...

Đi xuyên qua từng tòa nhà đã sập, ngay giây phút tiếng loa vang lên, các nhân viên trong công ty Từ Thiện Vô Hạn lập tức cảm thấy hoảng hốt giống như đã xuyên qua thời không, quay trở về trước khi tai biến, không cảm nhận được chút cảm giác suy sút thời tận thế nào cả.

Mấy con chó mèo biến dị lang thang trong thành phố hình như cũng bị khí thế mênh mông cuồn cuộn và bầu khí ầm ï đột ngột này dọa sợ, suốt dọc đường đi đều không có bất cứ con vật nào nhảy ra chặn đường.

Dù sao thì ở trong thành phố ồn ào của quá khứ, khi đối mặt với thế giới ngựa xe như nước của con người, chúng nó luôn phải tránh xa ba thước. Tiếng quảng cáo quen thuộc này có lẽ đã đánh thức ký ức sâu nhất trong đầu chúng nÓ. ...

Ôn Hinh gia viên là một khu dân cư cỡ lớn, dân cư thường trụ ước tính lên đến khoảng mười nghìn người, tai nạn đột nhiên buông uống, phần lớn mọi người đều gặp nạn, số lượng người còn sống sót không đến hai ngàn người

Mấy người này cũng đều đóng đô ở hầm đậu xe, người phụ trách quản lý bọn họ chính là mười mấy người bảo vệ của công ty bất động sản, bọn họ khá may mắn khi không gặp được thí sinh đoạt xá nào.

Nhưng đây cũng là bất hạnh của bọn họ, bởi vì không có Thiên Ma chạy ra đảo loạn trật tự.

Càng nhiều người còn sống cũng có nghĩa là càng nhiều tài nguyên bị tiêu hao.

Nửa tháng trôi qua, số lượng vật tư mà mấy người này cất giữ đã rơi vào tình trạng đạn tận lương tuyệt, phần lớn người suốt mấy ngày qua chỉ được phân một ít thức ăn cơ bản.

Tận thế đã tiến đến, mặt tàn ác của nhân tính hoàn toàn bộc lộ ra bên ngoài, còn ác hơn những thí sinh. Dù sao thì thí sinh còn phải vâng chịu theo từ khóa để trưởng thành, mà bọn họ lại không hề kiêng dè gì.

Đội trưởng đội bảo vệ ở vào vũ khí trong tay và thức ăn, đã cưỡng hiếp vài cô gái xinh đẹp, cũng lôi kéo được gần trăm thanh niên trai tráng, phân chia đồ ăn tốt hơn cho bọn họ, để bọn họ duy trì trật tự.

Lúc này bọn họ đang thương lương kế hoạch đẩy mấy người bị thương nặng và người già trẻ nhỏ ra chịu chết, để giảm bớt áp lực và gánh nặng về thức ăn, lại giam giữ người nhà để ép buộc những đàn ông thanh niên khác đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn...

Những thanh niên trẻ tuổi không cam lòng bị áp bách lại đang âm thầm tìm cách xử lý mấy tên bảo vệ kia, cướp lấy quyền khống chế của hầm đậu xe.

Khí thế đôi bên vô cùng căng thẳng, biểu hiện nhuần nhuyễn luật rừng cá lớn nuốt cá bé. ...

"Cảnh Trọng, ngươi muốn tạo phản sao?"

Đội trưởng đội bảo vệ là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt của hắn ta vô cùng âm độc, đội mũ sắt, mặc trang phục phòng đâm chém, xách theo một bộ cung nỏ, nhắm thẳng vào một thanh niên hơn hai mươi tuổi đang cầm cờ lê dài chừng một mét đứng ở đối diện. Ở đăng sau hẳn ta là một đám bảo vệ tay cầm côn sắt, gậy sắt, đèn pin công suất lớn, xiên thép chống bạo lực, dao phay vân vân... ai nấy đều được trang bị đầy đủ.

Trái lại bên phía thanh niên, tuy rằng rất đông người nhưng phần lớn đều là hai tay trống không, mấy thứ như cờ lê, bình chữa cháy mini trên xe, cây lau nhà, gậy đã là trang bị tốt nhất của bọn họ.

"Tạo phản? Ngươi là cái thá gì chứ?"

Cảnh Trọng hừ lạnh, tức giận nói:

"Ăn cũng ăn không đủ no, còn ép chúng ta đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, vậy có khác gì ép chúng ta đi chịu chết đâu chứ? Dù sao cũng đều là chết, không bằng mọi người chết chùm đi."

"Bảo ngươi đi ra ngoài tìm đồ ăn thì là chết, chẳng lẽ ngươi không cần ăn uống sao? Hầm đậu xe đã quy định rõ ràng, dựa theo mức độ cống hiến để phân chia đồ ăn, những vật tư các ngươi mang về, các ngươi đều được chia một nửa, vậy mà còn chưa biết đủ sao?"

Đội trưởng đội bảo vệ nói:

"Trật tự, chỉ có duy trì được trật tự thì mới có thể làm cho càng nhiều người sống sót."

"Nói nghe hay thật, các ngươi ăn uống mập thây, tại sao không đi ra ngoài kiếm đồ ăn đi?"

Cảnh Trọng hỏi.
Bình Luận (0)
Comment