Chương 230: Ôm Nhau Chết Chùm
Chương 230: Ôm Nhau Chết ChùmChương 230: Ôm Nhau Chết Chùm
"Mỗi người đều có phân công khác nhau, ta phải ở lại đây để ổn định trật tự, để càng nhiều người có thể sống sót, kiểu gì cũng phải có người hi sinh."
Đội trưởng đội bảo vệ dõng đạc nói, cung nỏ trong tay hắn ta lại nắm thẳng về phía mấy người ở đằng sau thanh niên:
"Các ngươi cũng muốn tạo phản với hắn sao? Ta có thể cho các ngươi một cơ hội. Bây giờ lập tức buông vũ khí xuống, ta có thể bỏ qua chuyện cũ, nếu không, ở thời buổi này, có chết cũng chỉ là uổng mạng thôi..."
"Cha già khốn nạn, cho dù chúng ta có chết cũng sẽ không để ngươi yên đâu. Ngươi tưởng chúng ta không hề chuẩn bị gì sao? Chỉ cần người dám ra tay, chúng ta có thể mở nắm đậy cống thoát nước ra bất cứ lúc nào. Ngươi ngửi xem trong không khí có mùi gì, có phải là mùi xăng không?"
Cảnh Trọng cười lạnh:
"Còn không phải là ôm nhau chết chùm sao? Ai sợ ai chứ?"
Đội trưởng đội bảo vệ đột nhiên thay đổi sắc mặt:
"Cảnh Trọng, ngươi đừng xúc động. Nếu ngươi không hài lòng với chính sách của chúng ta thì có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện, khó khăn lắm chúng ta mới có thể sống sót, không cần phải giết hại lẫn nhau. ."
Ngay lúc bầu không khí của đôi bên đang vô cùng căng thẳng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng quảng cáo của xe công ty từ thiện. ...
"... Mở cửa có bất ngờ, liên tục từ thiện..."
"„. Đủ loại vật tư, muốn cái gì có cái đó, chỉ cần trả giá một ít sức lực, một ít may mắn là sẽ có thể hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp như thời trước tận thế..."
"Từ Thiện Vô Hạn, luôn luôn suy nghĩ cho mọi người, mỗi ngày đều đưa tặng thiện lương."...
Chuyện gì thế này?
Đôi bên đang giằng co đều ngơ ngác.
Tận thế kết thúc rồi hả?
Người của chính phủ đến phát đồ ăn sao?
Cảnh Trọng nhìn đội trưởng đội bảo vệ cười lạnh nói:
"Người của chính phủ đến, ngươi chết chắc rồi."
Đội trưởng đội bảo vệ thay đổi sắc mặt, cẩn thận lắng nghe tiếng quảng cáo, chợt cười nói:
"Làm gì có chính phủ nào, rõ ràng là có thế lực càng lớn mạnh hơn muốn đến đây để thống nhất mọi người. Cảnh Trọng ngươi cảm thấy dưới loại tình huống này thì bọn họ sẽ dùng ta hay là dùng đám người xanh xao vàng vọt chỉ biết ăn hại các ngươi?"
Lần này đến lượt Cảnh Trọng thay đổi sắc mặt.
Lúc này có người đi ra ngoài tìm hiểu tình huống chạy trở về, còn cách rất xa đã hô to:
"Cảnh Trọng, đừng đánh nữa, bên ngoài thật sự có đoàn xe chở một đống vật tư lương thực, mau đi ra ngoài lãnh đồ ăn, chúng ta được cứu rồi."
Nói xong, hắn ta lại vội vàng chạy ra ngoài. Mà những người già, trẻ em, phụ nữ và người bị thương trong hầm đậu xe lại không quan tâm nhiều chuyện như thế, bọn họ đã đói bụng rất lâu, vừa nghe nói có đồ ăn đã cắm đầu chạy đi ngay từ lâu rồi.
Trong chớp mắt, hầm đậu xe chỉ còn lại hai đám người đối đầu với nhau.
Hai bên hai mặt nhìn nhau, có vẻ cực kỳ xấu hổ.
"Cảnh ca, nếu không chúng ta cũng đi ra ngoài xem thử đi, lỡ như đối phương thật sự có thể tiếp thu chúng ta thì sao? Dù sao cũng tốt hơn ở chỗ này chờ chết!"
Một thanh niên đứng sau lưng Cảnh Trọng nuốt nước miếng, nói nhỏ.
Ai cũng đều sợ chết, nếu có cơ hội sống sót, ai lại muốn đi liều mạng chứ!
"Ừ."
Cảnh Trọng gật đầu, trừng mắt nhìn đội trưởng đội bảo vệ, lại xoay đầu, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi hầm đậu xe.
Mấy người bên phe đội trưởng đội bảo vệ bị bỏ lại, có chút lúng túng.
Một tên bảo vệ cầm gậy điện nhìn hầm đậu xe trống rỗng hỏi:
"Đại ca, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Cũng đi ra ngoài lãnh lương thực sao?"
"Lãnh cái gì mà lãnh? Xem tình hình thế nào đã, cướp được thì cướp, cướp không được thì gia nhập."
Đội trưởng đội bảo vệ im lặng một lúc rồi nói:
"Trong thời buổi rối loạn này, người chính là tất cả, chúng ta có một đống thanh niên trai tráng, đi đến đâu cũng sẽ được hoan nghênh. Chỉ cần chúng ta đồng lòng, đến thế lực nào cũng đều có thể giành được một vị trí nhỏ cho riêng mình, không ai có thể ăn hiếp chúng ta."
"Phong ca nói đúng, chúng ta đều nghe lời ngươi."
Lúc ở trong hầm đậu xe, mấy tên bảo vệ này đã nếm đủ ngon ngọt, đương nhiên là vô cùng ngoan ngoãn nghe lời đội trưởng đội bảo vệ.
"Đi, đi ra bên ngoài xem thử xem rốt cuộc là ai đang giở trò mèo.”
Đội trưởng đội bảo vệ vung tay lên, dẫn đầu đi ra ngoài. ...
"Đừng tranh giành, giữ trật tự, lần lượt từng người một, chúng ta có rất nhiều vật tư, cái gì cũng có, nếu không đủ thì chúng ta sẽ vận chuyển thêm càng nhiều vật tư đến. Thấy tên công ty của chúng ta không? Từ Thiện Vô Hạn, chủ tịch của chúng ta có tấm lòng thiện lương, sẽ không để ai bị chết đói cả."
Diêu Đồng giơ loa, cố gắng duy trì trật tự.
Cẩu Khôn nắm chặt đao, cùng mười mấy nhân viên trong bộ phận nghiệp vụ bảo vệ mười mấy chiếc xe tải, lạnh lùng uy hiếp:
"Đây là vật tư từ thiện, ai dám cướp, chém đứt tay kẻ đó."
Loa trên nóc xe vẫn đang liên tục phát lời quảng cáo kia.