Chương 265: Ta Sẽ Không Nuốt Lời
Chương 265: Ta Sẽ Không Nuốt LờiChương 265: Ta Sẽ Không Nuốt Lời
Thoát được thì chạy trốn, không thoát được thì gia nhập thôi.
Muốn đánh bại một kẻ địch mà chỉ dựa vào suy nghĩ viển vông là không thể nào, thu hoạch được sự công nhận của bọn hắn, lấy được sự tín nhiệm của bọn hắn, có lẽ hắn sẽ có thể có được trình độ khoa học kỹ thuật và sức mạnh cao hơn...
Giải trí Hiện Vũ Trụ là một công ty, vậy thì không thể nào không có đối thủ cạnh tranh được. Mà đối thủ cạnh tranh của họ cũng chính là cơ hội của mình.
Lỡ như có kẻ đến đào người đi thì sao? Cuộc đời rất dài, ta có thể từng bước nhảy về phía đỉnh cao mà.
Đỗ Cách biết suy nghĩ của mình có hơi ngây thơ, nhưng hắn vẫn quyết định thử một lần. Sau khi ý chí chiến đấu của người trẻ tuổi bị kích thích lên, muốn dập tắt nó xuống thì không dễ dàng đâu.
Hai trăm năm, có lẽ Khải Nguyên tỉnh đã bị thuần phục, nhưng hắn thì vẫn chưa.
Đỗ Cách là người cố chấp, có lẽ hắn không vực nổi tương lai của Khải Nguyên tỉnh, nhưng hắn muốn sửa lại vận mệnh của bản thân mình.
Trong ánh mắt hâm mộ của các học sinh của trường trung học số 42, Đỗ Cách và nhóm người Nam tham mưu trưởng đi lên máy bay trực thăng dừng ở trên bãi tập.
Hiệu trưởng đứng bên cạnh, Cao Minh nhìn bóng lưng đang rời đi của Đỗ Cách, nụ cười ở trên mặt dần dần dừng lại, hắn dùng sức nắm chặt nắm đấm, lầu bầu nói:
"Lão Đỗ, hãy chờ ta, ta sẽ không nuốt lời."...
Nam Hữu Long đưa Đỗ Cách tới một khu nhà gọi là Vân Trung thành.
Đương nhiên, Lương Phỉ và Lương Nhạc ở lại, lúc các nàng bị giao lại cho Đỗ Cách thì đã là vật phẩm riêng của Đỗ Cách rồi.
Ở Vân Trung thành, Đỗ Cách cảm nhận được sự sang trọng cao cấp mà hắn chưa từng cảm nhận trong cả hai kiếp của mình.
Ở đây có sòng bạc vàng rực rỡ. Trong khu giải trí xa hoa trụy lạc này, có ca sĩ có giọng hát ngọt ngào, có diễn viên hài có thể chọc cho ngươi cười ha ha, có các loại rượu ngon hương vị tỉnh khiết. Có trường đua ngựa, có trường đấu thú, có trường đua xe. Có thi đấu quyền anh làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, không hạn chế cách thức thi đấu...
Giống như Nam Hữu Long nói, ở chỗ này, những gì ngươi nghĩ đến hay là không thể nghĩ được thì đều có thể trải nghiệm cả, Vân Trung thành không có bất cứ hạn chế gì đối với hắn cả.
Căn tin nhỏ trong trường trung học số 42 cũng chỉ là chuồng heo so với nơi này, Khánh Công lâu mà đám người Nhị Phi thường đi cũng chỉ là một tiệm cơm nhỏ rất bình thường mà thôi.
Trên mặt của mọi người trên đường phố tràn đầy nụ cười hạnh phúc, thỏa mãn và thích thú, cứ như những dân chúng chết lặng bên ngoài, bốn tổ chiến sĩ trên dị tỉnh chiến trường, ba tổ đào thải, gây nên thiếu hụt tài nguyên không liên quan gì đến với nơi này vậy...
Nếu ban đầu nơi mà Đỗ Cách xuyên qua chính là nơi này, e là đã hắn đã sớm vui đến mức quên cả trời đất, không muốn lăn lộn phấn đấu rồi.
Ngoài đường Chu Môn đầy xác chết. Tầng cao thì đang hưởng thụ cuộc sống xa hoa lãng phí, tầng dưới chót thì lại đau khổ giãy giụa trong chuyện ăn no mặc ấm.
Một khi xuất hiện nguy cơ khủng hoảng tài nguyên thì sẽ khởi động chế độ luân khảo. Tuyển chọn ra tỉnh anh trên toàn bộ thế giới bán mạng cho bọn họ, đổi lấy cơ hội tiếp tục sống sót bợ... Mà tỉnh anh sống sót sẽ tiếp tục hưởng thụ cuộc sống xa hoa lãng phí.
Khải Nguyên tỉnh hết thuốc chữa rồi. Sau khi hưởng thụ vài ngày trong Vân Trung thành, Đỗ Cách rút ra được một kết luận như vậy.
Có lẽ ngay từ lúc ban đầu, Khải Nguyên tỉnh còn muốn phản kháng, nhưng hai trăm năm nô dịch làm người ta không nhìn thấy hy vọng đủ để thay đổi bản chất bên trong của một nền văn minh.
Cái gọi là "hai trăm năm qua, chưa có gì mà bọn ta chưa làm' của Nam Hữu Long, chỉ sợ cũng chỉ còn lại một khẩu hiệu mà thôi.
Nói không chừng, có một ngày giải trí Hiện Vũ Trụ thật sự vỗ mông rời đi, bọn họ vẫn sẽ duy trì cuộc sống hiện tại như cũ...
Muốn để cho văn minh toả ra sự sống một lần nữa, trừ khi có một lần cải cách lớn, hoặc là thay máu.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đuổi chiếc phi thuyền bao phủ trên đỉnh đầu của Khải Nguyên tỉnh kia đi.
Sau khi thấy rõ sự thật về Khải Nguyên tỉnh, cho dù Lương Phỉ và Lương Nhạc có dùng hết mọi cách đi nữa thì Đỗ Cách vẫn kiên trì sử dụng biện pháp tránh thai như trước, hắn không hy vọng đời sau của mình tuẫn táng cho nền văn minh suy tàn này.
Huống chỉ, thực chất hai người Lương Phỉ và Lương Nhạc vẫn là công cụ mà Khải Nguyên tỉnh phái tới để khống chế hắn.
Cùng so sánh với Khải Nguyên tỉnh, trận mô phỏng lại càng giống như là một thế giới có máu có thịt thật sự. ...
Một tháng sau, Nam Hữu Long tới đón Đỗ Cách. Trên phi cơ, Nam Hữu Long nhìn Đỗ Cách, trong ánh mắt tràn đầy thưởng thức:
"Một tháng qua chơi thế nào?"
"Khá vui."
Đỗ Cách cười cười, rót cho chính mình một chén nước, nhưng không để ý tới Nam Hữu Long ở đối diện.